- Tôi cho rằng không thể tự theo dõi mình một cách rõ ràng trong trường
hợp như thế. - Aliosa ngạc nhiên trả lời. Ivan im lặng giày lát.
- Nếu chú muốn nói chuyện với tôi thì nói chuyện khác. - Chàng bỗng nói.
- À, để khỏi quên, anh có lá thư. - Aliosa nói bằng giọng rụt rè, lấy trong túi
ra lá thư của Liza, đưa cho anh. Hai người vừa vặn tới chỗ cây đèn đường.
Ivan nhận ra nét chữ.
- A, thư của con quỷ con ấy! - Chàng phá lên cười hằn học và bóc phong bì,
bỗng xé ra làm mấy mảnh và tung theo gió. Mảnh giấy bay tung tóe.
- Chưa đến mười sáu mà đã đề nghị dâng hiến! - Chàng thốt lên với vẻ
khinh miệt và lại cất bước trên đường.
- Dâng hiến cái gì kia? - Aliosa kêu lên.
Dĩ nhiên là như một con đàn bà dâm đãng.
- Anh nói gì lạ thế, anh Ivan, nói gì lạ thế? - Aliosa bênh vực giọng chua
xót và nồng nhiệt. - Đấy là đứa trẻ, anh xúc phạm đến trẻ con! Cô ấy ốm,
cô ấy ốm rất nặng, có lẽ cô ấy cũng đang hoá điên… Tôi không thể không
trao những bức thư của cô ấy cho anh… Trái lại, tôi muốn nghe anh nói
điếu gì… để cứu cô ấy.
- Chú không thể nghe điều gì ở tôi. Nếu nó là đứa trẻ thì tôi không phải là
vú nuôi của nó. Chú đừng nói nữa Alecxei. Đừng tiếp tục nữa. Tôi thậm chí
không muốn nghĩ đến điều ấy nữa.