Anh nghe chưa, nhớ suốt đời. Chúa trao cho tôi nhiệm vụ nói với anh điều
đó, tuy rằng từ giờ phút này anh sẽ vĩnh viễn căm thù tôi…
Nhưng Ivan Fedorovich rõ ràng đã hoàn toàn tự chủ được mình.
- Alecxei Fedorovich, - chàng thốt lên với nụ cười lạnh lùng, - tôi không
chịu đựng nổi những nhà tiên tri cũng như những kẻ động kinh, đặc biệt
những sứ giả của Chúa, chú biết điều đó quá rõ. Từ giây lát này tôi đoạn
tuyệt với chú, có lẽ là vĩnh viễn. Tôi yêu cầu chú ngay lúc này, đến ngã tư
này, chú đi đường chú. Vả lại ngõ này là đường về nhà chú. Đặc biệt từ nay
đừng có đến nhà tôi. Nghe chưa?
Anh quay đi, bước đi quả quyết, đi thẳng, không quay lại.
- Anh ơi, - Aliosa gọi với theo, - nếu hôm nay có chuyện gì xảy đến với anh
thì hãy nghĩ đến tôi trước hết!…
Nhưng Ivan không trả lời. Aliosa đứng ở ngã tư đường, bên cây đèn, cho
đến khi Ivan khuất hẳn trong bóng tối. Rồi anh quay đi và thong thả đi về
nhà mình. Cả anh, cả Ivan Fedorovich đều ở riêng, tại các căn hộ khác
nhau, không ai muốn ở lại trong căn nhà quạnh quẽ của cha. Aliosa thuê
căn buồng có cả đồ đạc trong một gia đình tiểu thị dân. Còn Ivan
Fedorovich ở cách anh khá xa, thuê một căn nhà rộng thênh thang và khá
đủ tiện nghi ở đầu một toà nhà tốt của vợ goá một viên chức không nghèo.
Nhưng phục dịch chàng trong cả căn nhà chỉ có một bà già cổ lỗ, nặng tai,
bị tê thấp, sáu giờ tối đã đi nằm, sáu giờ sáng mới dậy.
Trong hai tháng ấy Ivan Fedorovich dễ tính đến kỳ lạ và rất thích ở riêng
một mình. Ngay cả căn phòng chàng ở, chàng cùng tự thu dọn lấy, còn
những phòng khác thì chàng ít bước chân tới.