cùng, tôi nằm xuống rồi la lên. Và giãy giụa trong lúc người ta khiêng đi.
- Khoan! Suốt thời gian ấy và cả sau này, trong bệnh viện mày cũng giả vờ?
- Không. Sáng hôm sau, từ trước khi vào viện, tôi lên cơn thực cơn mạnh
đến mức nhiều năm nay chưa từng có. Hai ngày tôi nằm hoàn toàn mê man.
- Được, được! Tiếp tục đi.
- Họ đặt tôi lên chiếc giường này, tôi biết rằng đó là sau tấm vách vì lần nào
tôi ốm Marfa Ignatievna cũng đặt tôi nằm sau tấm vách ấy trong nhà mình.
Bà ấy bao giờ cũng dịu dàng với tôi từ khi tôi mới ra đời. Ban đêm tôi rên
rỉ, nhưng khe khẽ thôi. Tôi vẫn chờ Dmitri Fedorovich.
- Chờ thế nào, chờ cậu ấy đến hỏi mày à?
- Đến tôi làm gì? Chờ cậu ấy vào nhà, vì đối với tôi thì hoàn toàn chắc chắn
là chính đêm hôm đó cậu ấy sẽ đến, bởi vì không có tôi và không có tin tức
gì, nhất định cậu ấy sẽ leo qua tường vào nhà và nhất định sẽ làm cái gì.
- Nhưng nếu cậu ấy không đến thì sao?
- Thế thì chẳng sao cả. Không có cậu ấy, tôi sẽ không dám.
- Được được nói dễ hiểu hơn nữa, đừng vội, cái chính là đừng bỏ qua gì hết
- Tôi chờ cậu ấy sẽ giết Fedor Pavlovich… điều ấy là cái chắc. Bởi vì tôi đã
chuẩn bị việc ấy… trong những ngày gần đây… cái chính là cậu ấy đã biết
hiệu gõ cửa. Với tính đa nghi và hung cuồng đã tích tụ lại trong cậu ấy vào