những ngày này, nhất định cậu ấy sẽ dùng mật hiệu đó để đột nhập vào nhà.
Nhất định thế. Tôi chờ đợi cậu ấy.
- Khoan! - Ivan ngắt lời. - Nếu cậu ấy giết thì cậu ấy sẽ lấy tiền, mày phải
cân nhắc về chính chuyện ấy chứ! Thế thì mày còn được cái gì nào? Tao
không hiểu? Tiền thì cậu ấy sẽ không bao giờ tìm thấy cả.
- Chính tôi bảo cậu ấy tiền để dưới đệm. Nhưng không phải thế. Thoạt lên
tiền để trong tráp, thế đấy. Rồi sau, bởi vì trên đời này ông chỉ tin có một
mình tôi, tôi gợi ý ông cất gói tiền đó vào góc nhà sau ảnh thờ bởi vì cất ở
đấy thì không ai đoán ra, đặc biệt khi vội vã. Thế là ông cất tiền vào đó và
nó nằm ở đấy. Còn cất dưới đệm thì đặc biệt buồn cười, ít nhất cũng phải
cất trong tráp khoá lại. Ở đây bây giờ mọi người đều tin rằng tiền nằm dưới
đệm. Dớ dẩn. Nếu như Dmitri Fedorovich thực hiện vụ giết người ấy thì
sau khi chẳng tìm thấy gì, hoặc là cậu ấy sẽ vội vã chạy đi, sợ mọi tiếng sột
soạt như bất cứ tên giết người nào, hoặc sẽ bị bắt. Khi đó, sang ngày hôm
sau hay ngay đêm ấy, tôi có thể trèo ra sau bức ảnh lấy tiền đi, đổ tất cả lên
đầu cậu Dmitri. Bao giờ tôi cũng có thể hy vọng như vậy.
- Được nhưng nếu cậu ấy không giết mà chỉ đánh thôi thì sao?
- Nếu cậu ấy không giết thì cố nhiên tôi không dám lấy tiền, tiền vẫn nằm
đấy. Nhưng cũng đã có dự tính rằng cậu ấy sẽ đánh ông chết giấc, còn tôi
trong lúc ấy tôi đã kịp lấy tiền, rồi trình với ông rằng chính Dmitri
Fedorovich đánh ông xong rồi lấy tiền đi.
- Khoan… tao lẫn lộn, vậy là vẫn Dmitri giết, mày chỉ lấy tiền thôi?
- Không, không phải cậu ấy giết. Thôi được, bây giờ tôi vẫn có thể nói với
cậu rằng cậu ấy giết… nhưng bây giờ tôi không muốn nói dối cậu nữa, bởi