đáng ngại là Marfa Ignatievna chợt tỉnh giấc mà thôi. Lúc ấy tôi cảm thấy
điều đó, chỉ có lòng tham ấy choán hết tâm hồn tôi, khiến tôi nghẹn thở.
Tôi lại đến dưới cửa sổ ông chủ và nói: "Cô ấy ở đây, cô ấy đã đến,
Agrafena Alecxandrovna đã đến, xin vào" ông giật nảy cả người lên như
đứa hài nhi. "Ở đâu. Ở đâu kia?" - ông kêu lên, chưa tin hẳn. "Cô ấy đứng
kia. Ông mở cửa ra!". Ông nhìn tôi qua cửa sổ, nửa tin, nửa ngờ, nhưng vẫn
không dám mở, ông ấy sợ ta, tôi nghĩ. Buồn cười thật: tôi chợt nảy ra ý
định gõ vào khung cửa theo mật hiệu Grusenka đã tới, ngay trước mắt ông:
nói thì ông già không tin, mà tôi gõ hiệu thì lập tức ông chạy ra mở cửa.
Ông mở cửa. Tôi toan vào, còn ông vẫn đứng, toàn thân chắn không cho tôi
vào. "Cô ấy đâu, cô ấy đâu?" - ông nhìn tôi và run rẩy. Hừ, tôi nghĩ, ông ấy
sợ ta như thế thì nguy rồi! Chân tôi nhủn đi vì sợ ông không cho tôi vào
phòng hay gọi to bà Maria Ignatievna chạy tới, hay có chuyện gì xảy ra, tôi
không nhớ rõ, hẳn là lúc ấy tôi tái nhợt đi. Tôi thì thầm với ông: "Kia kìa,
cô ấy đứng dưới cửa sổ kia kìa. sao ông không nhìn thấy nhỉ?" - "Mày đưa
cô ấy vào đi, đưa cô ấy vào đi! - "Cô ấy sợ, tôi nói, - cô ấy không dám đáp
lại tiếng quát thét, cô ấy núp vào bụi cây, ông ra gọi đi, ra khỏi phòng đi. -
Tôi nói". Ông đến gần cửa sổ, đặt cây nến xuống cửa sổ. Ông gào lên:
"Grusenka, Grusenka, em đấy ư?". Bản thân ông gào lên, nhưng lại không
muốn nghiêng mình ra ngoài cửa sổ, không muốn rời tôi, vì sợ, vì ông rất
đề phòng tôi, vì thế không muốn rời xa tôi. "Cô ấy kia kìa, tôi nói (tôi đến
gần cửa sổ, vươn hẳn người ra ngoài), cô ấy ở trong bụi cây, đang cười với
ông, ông không thấy à?". Ông cụ bỗng tin, toàn thân run lên, cụ mê cô ta
quá, cụ nhoài hẳn ra ngoài cửa sổ. Tôi vớ ngay cái chặn giấy bằng gang
trên bàn cụ, cậu nhớ chứ, nặng ba funt, vung lên và giáng một cú vào đỉnh
đầu, bằng sườn cái chặn giấy. Không kêu được một tiếng. Chỉ giụi xuống,
tôi giáng đòn thứ hai, đòn thứ ba. Đòn thứ ba tôi cảm thấy ông vỡ sọ. Ông
ngã ngửa mặt lên trời, máu bê bết. Tôi nhìn kỳ: máu có bắn vào tôi không,
không, tôi lau cái chặn giấy, lục tìm sau ảnh thờ, lấy bó tiền ra, vứt phong
bì xuống sàn và dải băng hồng cạnh đấy. Tôi ra vườn, toàn thân run lên. Đi
thẳng tới cây táo có hốc rỗng, cậu biết cái hốc ấy đấy, tôi đã ngắm nghía nó
từ lâu, đã đặt sẵn giẻ và giấy, chuẩn bị săn từ lâu; tôi bọc số tiền vào giấy