Thánh mẫu ban sức khỏe cho con con, Ngài bao giờ cũng sẵn sàng che chở
và cứu giúp người trần, và cầu xin Ngài tha thứ cho con đã có ý nghĩ không
đúng. Ta bảo con thế này này, Prokhorovna ạ: hoặc là chính con trai con
chẳng bao lâu nữa sẽ về thăm con, hoặc là sẽ gửi thư về. Nên biết như vậy.
Về và cứ yên tâm. Con trai con vẫn sống, ta báo con thế đấy.
- Cha yêu quý của chúng con, Chúa ban thưởng cho Cha, Cha nhân đức của
chúng con, Cha là người cầu nguyện cho tất cả chúng con và cầu xin tha tội
cho chúng con…
Nhưng trưởng lão đã nhận thấy trong đám đông hai tia mát cháy rực chiếu
vào Cha: ấy là luồng mắt của một phụ nữ nông dân còn trẻ, kiệt quệ, nom
như người ho lao. Chị lãng lãng nhìn, đôi mắt cầu xin điều gì, nhưng chị
dường như không dám đến gần.
- Con cần gì, con của ta?
- Xin Cha giải nỗi lo sợ cho tâm hon con. Cha kính yêu. - Chị ta nói khẽ và
thong thả, quỳ xuống và rạp mình dưới chân Cha.
- Con phạm tội, thưa Cha kính yêu, con sợ tội lỗi của con.
Trưởng lão ngồi xuống bậc thềm dưới, người phụ nữ vẫn quỳ, lết đến gần
Cha.
- Con goá chồng đã hơn hai năm - Chị ta nói gần như thì thầm, toàn thân
như run lên. - Con sống với chồng cũng khổ lắm, lão đã già, thường đánh
con đau lắm. Khi lão ốm liệt giường, con nhìn lão và nghĩ: nếu lão khỏi
bệnh, lại trở dạy được thì sao? Từ đó ý nghĩ ấy cứ bám lấy con…