bị phá tan, và Fetiukovich đưa mắt nhìn theo anh ta, như muốn nói với
công chúng: "Đấy, những kẻ buộc tội cao quý của các ngài như thế đó!".
Tôi nhớ, việc này không tránh khỏi phản ứng của Mitia: điên tiết vì giọng
điệu của Rakitin nói về Grusenka, chàng bỗng quát lên tại chỗ: "Becna!"
Khi chánh án hỏi Rakitin xong, nói với bị cáo: có muốn nói gì không, thì
Mitia oang oang thét lên:
- Hắn đến nhà giam bòn tiền tôi, bảo là vay tạm! Hắn tên là Becna đáng
khinh và là tên háo danh, hắn không tin Chúa, hắn lừa cả Đức cha.
Dĩ nhiên người ta lại bảo Mitia nói năng phải dè lời, nhưng Rakitin đã bị
chôn vùi. Lời chứng của đại uý Xnegheriov cũng không gặp may, nhưng vì
nguyên nhân khác. Ông ra trước toà quần áo tả tơi bán thỉu, ủng bẩn, và
mặcdù đã đề phòng trước và "giám định" sơ bộ, ông vẫn say mèm. Về việc
Mitia xúc phạm ông, ông không chịu trả lời.
- Chúa che chở anh ta, Iliusa không cho nói. Chúa Trời sẽ đền bù cho tôi.
- Ai không cho ông nói? Ông nhắc đến ai vậy? Iliusechka, đứa con bé bỏng
của tôi: "Ba ơi, ba ơi nó làm nhục ba!". Nó nói câu ấy bên tảng đá. Bây giờ
nó đang hấp hối…
Viên đại uý bỗng khóc nức lên và đổ vật xuống chân ông chánh án. Người
ta vội đưa ông ra, giữa tiếng cười của công chúng. ấn tượng do ông biện lý
chuẩn bị hoàn toàn không thành công.
Luật sư bào chữa tiếp tục dùng mọi phương tiện và mỗi lúc càng làm người
ta ngạc nhiên về việc ông nắm vững vụ án tới từng chi tiết nhỏ.
Chẳng hạn lời khai của Trifon Borisovich gây nên ấn tượng rất mạnh và cố
nhiên cực kỳ bất lợi cho Mitia. Chính ông ta gần như tính chi ly rằng lần
đầu đến Mokroe, ngót một tháng trước tai hoạ, Mitia tiêu không thể dưới ba
ngàn hay chỉ kém chút ít. Chỉ riêng cho bọn con hát Zigan anh ta đã vứt ra
bao nhiêu tiền! Còn bọn mugich chấy rận vùng tôi thì không phủ là bố thí
"từng năm mươi xu ở ngoài đường", mà là cho hắn mỗi người ít nhất một
tờ hai mươi nhăm rúp, không ít hơn. Mà họ đã ăn cắp của anh ta bao nhiêu!
Kẻ ăn cắp có bao giờ để lại tay mình, làm sao mà bắt được kẻ ăn cắp, khi