ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 1119

- Ồ, vâng, hồi ấy chính tôi còn trẻ… Tôi… Ồ vâng, hồi ấy tôi bốn mươi
lăm, tôi vừa mới đến đây. Tôi cảm thấy thương hai thằng bé và tôi tự hỏi:
tại sao ta lại không mua cho nó một funt… Ồ vâng, một funt gì nhỉ. Tôi
quên mất tên nó rồi., một funt cái mà trẻ rất thích ăn, nó gọi là… ông bác sĩ
xua tay, - nó mọc trên cây người ta hái về đem cho…

- Táo phải không?

- Ồ, không! Một funt, một chục quá táo chứ không phải một funt… nó
nhiều và nhỏ xíu, bỏ vào mồm và cr-ă-ã!

- Hạt dẻ?

- Vâng, hạt dẻ, tôi định nói thế. - Bác sĩ xác nhận, hết sức bình tĩnh, như thể
ông không hề phải tìm từ. - Tôi mang đến cho nó một funt hạt dẻ, bởi vì
thằng bé chưa bao giờ được ai mang cho một funt hạt dẻ, còn tôi giơ một
ngón lay lên và nói với nó: "Này cháu bé, Gott der Vater(3), nó cười và nói:
"Gott der Sohn - Gott der Sohn"(4). Nó vẫn cười và lắp bắp: " Gott der
Sohn - Gott der heilige Geisl
(5). Nó lại cười và cố sức nói: "Gott der
heillige Geisl
". Còn tôi bỏ đi. Hôm sau nữa tôi đi qua đó, nó gào lên gọi tôi:
"Chú ơi, Gott der Vater, Gott der Sohn" và chỉ quên "Gott der heillige
Geisl
", nhưng tôi nhắc lại cho nó nhớ và tôi lại rất thương nó. Nhưng rồi
người ta đưa nó đi nơi khác, tôi không gặp nó nữa. Hai mươi ba năm trôi
qua, một buổi sáng tôi ngồi trong phòng làm việc, đầu đã bạc trắng, bỗng
nhiên một thanh niên đang tuổi nở hoa bước vào, tôi không thể nào nhận ra,
nhưng nó giơ một ngón tay lên, vừa cười vừa nói: "Gott der Vater, Gott der
Sohn, Gott der heillige Geisl
". Bây giờ tôi đến để cảm ơn ông về một funt
hạt dẻ, hồi ấy chẳng có ai mua cho tôi một funt hạt dẻ bao giờ cả, chỉ có
ông mua cho tôi". Thế là tôi nhớ lại thời thanh niên hạnh phúc của tôi và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.