- Nhưng đã hết hẳn sốt đêm, đã hai ngày nay rồi, kẻ từ thứ năm. - Bà mẹ
vội nói một cách nóng nảy. - Hơn thế nữa, chân cháu đã vững. Sáng nay trở
dậy cháu nó khỏe mạnh, nó ngủ được suốt đêm. Cha xem, mặt nó hồng
hào, mắt long lanh. Trước kia nó cứ khóc suốt, bây giờ thì nó cười vui vẻ
sung sướng. Hôm nay nó cứ một mực đòi nâng nó đứng dậy, nó đứng được
suốt một phút, không cần ai đỡ. Nó cược với con rằng hai tuần nữa nó sẽ
nhảy được điệu cardi. Con cho mời ông bác sĩ Gherxenstube ở vùng này.
Ông ấy nhún vai nói: tôi ngạc nhiên, tôi không hiểu. Vậy mà Cha lại muốn
chúng con đừng quấy rầy Cha, làm sao chúng con có thể không bay ngay
đến đây để tạ ơn Cha kia chứ? Liza, Liza, cảm ơn Cha đi, cảm ơn đi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn, dễ thương, tươi cười của Liza bỗng trở nên nghiêm
trang, cô nhỏm dậy trong ghế bành ráng hết sức trong chừng mực có thể
được, và nhìn trưởng lão, chắp hai tay lại nhưng cô không nén nổi và phá
lên cười…
- Con cười anh ấy, cười anh ấy! - Cô trỏ Aliosa với vẻ phụng phịu trẻ con
vì mình không nén được và đã cười phá lẻn. Lúc ấy ai nhìn Aliosa đứng sau
trưởng lão, cách chừng một bước thì sẽ thấy mặt anh đỏ lên, hai má phút
chốc ing hồng. Mắt anh long lanh và anh cúi nhìn xuống.
- Nó có một việc nhờ anh, Alecxei Fedorovich ạ… Sức khỏe anh thế nào? -
Bà mẹ đột nhiên nói với Alecxei và chìa cho anh bàn tay nhỏ nhắn đeo
găng nom rất thanh nhã. Trưởng lão quay lại chăm chú nhìn Aliosa. Anh tới
gần Liza, mỉm cười ngượng ngập một cách hơi kỳ lạ, chìa tay ra cho cô.
Liza giữ vẻ mặt nghiêm trang.
- Ekaterina Ivanovna nhờ tôi chuyển cho anh cái này - Cô đưa cho anh một