- Anh đã quên mẹ con chúng tôi, anh Alecxei Fedorovich ạ, anh chẳng
muốn đến nhà tôi. Thế là Liza đã hai lần nói với tôi rằng chỉ khi có anh nó
mới vui thích.
Aliosa ngước mắt lên, đột nhiên lại đỏ mặt và tự dưng lại mỉm cười, chẳng
biết là cười gì.
Nhưng trưởng lão đã không để ý đến anh nữa. Cha đã nói chuyện với ông
thầy tu từ nơi khác đến, ông ta như đã nói - vẫn chờ đợi Cha ở cạnh chiếc
ghế bành của Liza. Rõ ràng đấy là một thầy tu rất bình thường, nghĩa là
chức sắc tầm thường, tầm mắt hạn hẹp và cứng nhắc, nhưng sùng tín và
thuộc loại ương gàn.
Ông ta cho biết ông ta từ phương Bắc xa xôi đến, ở Ovdorsk(1), dòng thánh
Xinvextr ở một tu viện nghèo chỉ có chín tu sĩ.
Trưởng lão ban phước cho ông và mời ông đến phòng mmh lúc nào thấy
tiện.
- Sao ông dám làm nhưng việc như thế này? - Thầy tu bỗng hỏi, đồng thời
trỏ Liza với thái độ oai nghiêm và trịnh trọng.
Ông ta ám chỉ "việc chữa khỏi bệnh" cho Liza.
- Nói đến việc ấy bây giờ cố nhiên là còn sớm. Đỡ chưa có nghĩa là khỏi và
có thể còn do nhưng nguyên nhân khác. Nhưng điều gì đã xảy ra thì chỉ là
do ý Chúa, chứ không có quyền phép nào khác. Tất cả là do Chúa. Mới cha
đến thăm tôi, - Trưởng lão nói thêm với thầy tu, - vì không phải lúc nào tôi