ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 1227

Dostoevsky

Anh em nhà Caramazov

Dịch giả: Phạm Mạnh Hùng

Chương 14

Nông dân tự bảo vệ mình

Fetiukovich kết thúc như vậy, và lần này sự hoan hỉ của người nghe bùng ra
như bão táp. Không thể tưởng tượng được chuyện kìm hãm sự hoan hỉ đó:
phụ nữ khóc, nhiều đàn ông cũng khóc, ngay cả hai quan chức lớn cũng rơi
nước mắt.

Chánh án cũng bị chinh phục, thậm chí chậm lắc chuông: "Xúc phạm đến
sự phấn khỏi đó là sự xúc phạm đến điều thiêng liêng" - sau này các bà la
lên như vậy. Bản thân diễn giả cũng cảm động thành thực. Đúng lúc ấy
Ippolit Kirinlovich của chúng ta đứng lên "đối đáp lại". Người ta căm tức
nhìn ông: "Sao? Thế là cái quái gì? Ông ta còn dám phản đối ư?" - các bà rì
rầm.

Nhưng cho dù các bà trên cả thế giới đều rì rầm, mà đứng đầu bọn họ là bà
vợ Ippolit Kirinlovich thì lúc ấy cũng không thể nào kìm giữ được ông.
Ông tái nhợt, ông run lên vì xúc động; những lời đầu tiên, những câu đầu
tiên ông thốt ra thậm chí khó hiểu; ông nghẹn thở, nói kém, lẫn lộn. Tuy
nhiên, lát sau ông sửa được. Nhưng trong lần phát biểu thứ hai này của ông
tôi chỉ xin dẫn ra mấy câu.

".… Người ta trách chúng tôi đã sáng tạo những tiểu thuyết. Nhưng ông
luật sư bào chữa làm cái gì, nếu không phải là một tiểu thuyết dựa trên một
tiểu thuyết? Chỉ còn thiếu mấy vần thơ nữa thôi. Fedor Pavlovich trong khi
chờ đợi người tình đã xé phong bì và ném xuống sàn. Thậm chí còn dẫn ra
lời ông ta đã nói trong trường hợp này. Đây chẳng phải là bài trường ca
sao? Đâu là bằng chứng rằng ông ta đã rút rên rỉ, ai nghe thấy ông ta nói?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.