ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 1241

như thế có biết đau khổ không? Những kẻ như Mitia không bao giờ biết
đau khổ.

Những lời đó chứa đựng lòng căm thù, sự khinh miệt ghê tởm nào đó. Thế
nhưng nàng đã phản bội Mitia. "Phải thôi, có lúc nàng cảm thấy rất có lỗi
với anh Mitia, nên có lúc nàng căm thù, anh ấy" - Aliosa nghĩ bụng. Anh
muốn đấy chỉ là "có lúc". Trong những lời cuối cùng của Mitia, anh nghe
thấy sự thách thức, nhưng không nêu ra.

- Hôm nay tôi mời chú lại để chú hứa với tôi sẽ thuyết phục Mitia. Hay
theo ý chú, chạy trốn cũng là không ngay thẳng, không dũng cảm hay là…
không đúng tinh thần Kito giáo, phải thế không? - Katia nói thêm, càng có
vẻ khiêu khích hơn.

- Không, không sao. Tôi sẽ nói hết với Mitia… - Aliosa ấp úng. - Anh ấy
mời chị hôm nay vào thăm anh ấy! - Anh bỗng nói thẳng tuột, kiên quyết
nhìn vào mắt nàng. Nàng giật mình và hơi nhích ra xa anh một chút trên đi
văng.

- Tôi à?… Như thế có thể được không? - Nàng lắp bắp, mặt tái đi.

- Có thể và cần phải như vậy! - Aliosa vẫn bền bỉ và tươi tỉnh hẳn lên. -
Anh ấy rất cần chị, chính là bây giờ. Tôi sẽ không nói với chị về chuyện đó
và làm chị đau khổ quá sớm, nếu không cần thiết. Anh ấy ốm, như người
mất trí, luôn luôn đòi mời chị đến. Anh ấy mời chị đến không phải để giải
hoà, miễn là chị đến, đứng ở ngưỡng cửa. Từ hôm ấy có nhiều điều đã xảy
ra với anh ấy. Anh ấy hiểu là anh ấy có lỗi vô cùng với chị. Anh ấy không
muốn xin tha thứ: "Không thể tha thứ cho tôi được" - chính anh ấy nói, chỉ
cần chị đến đứng ở ngưỡng cửa…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.