ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 211

- Chú có thể làm như vậy được không?

- Có lẽ là không.

- Đừng nói nữa, Aliosa, đừng nói nữa, chú, tôi muốn hôn tay chú; thế thôi,
vì cảm động. Ả phù thuỷ Grusenka ấy hiểu người lắm, nó đã từng nói với
tôi rằng sẽ có ngày nó ăn tươi nuốt sống chú. Thôi, tôi không nói nữa đâu!
Ta hãy rời khỏi chốn nhơ bẩn, rời khỏi mảnh đất đầy ruồi nhặng để chuyển
sang tấn bi kịch của tôi cũng là một chỗ đầy ruồi nhặng, nghĩa là có đủ mọi
thứ ti tiện. Kể thì ông già có dựng chuyện về việc tôi quyến rũ gái tơ,
nhưng trong tấn bi kịch của tôi thì chuyện ấy thực ra là có thật này chỉ có
mỗi lần ấy thôi, và cũng chưa biến thành hành động. Ông già bịa đặt ra để
trách mắng tôi, chứ chuyện này thì ông lại không biết: tôi chưa bao giờ kể
với ai, chú là người đầu tiên tôi kể cho nghe, cố nhiên là trừ Ivan, Ivan biết
hết. Biết trước chú từ lâu. Nhưng Ivan kín như nấm mồ.

- Anh Ivan như nấm mồ ư?

- Phải.

Aliosa nghe hết sức chăm chú.

- Hồi ấy tôi ở một tiểu đoàn biên phòng, tuy tôi là trung uý nhưng vẫn cứ bị
giám sát như một kẻ đi đày. Nhưng ở thị trấn người ta trọng đãi tôi lắm. Tôi
vung tiền như phá, người ta tin rằng tôi giàu, và chính tôi cũng tin như thế.
Tuy nhiên, tôi được lòng họ hẳn là cũng có nguyên nhân khác. Tuy họ lắc
đầu, nhưng thực ra họ yêu tôi. Ông trung tá chỉ huy của tôi cũng già rỗi, tự
dưng ông ta không ưa tôi. Ông ta kiếm chuyện với tôi; nhưng tôi là tay
cứng cựa, vả lại cả thành phố bênh tôi. Chẳng làm gì nổi tôi. Lỗi chính là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.