ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 220

hết. Tôi cố tìm trong phong bì một dấu hiệu nào đó bằng bút chì thôi:
không có gì hết! Thôi được, tôi đem số nén còn lại ăn chơi lu bù, đến nỗi
ông thiếu tá mới đến rút cục phải khiển trách tôi. Thế còn ông trung tá thì
đã nộp đủ tiền quỹ, nộp chu tất, khiến mọi người đều ngạc nhiên, bởi vì
không ai cho rằng ông ta có đủ tiền. Nộp xong ông phát ốm, nằm bẹp ba
tuần, rồi đột nhiên ông bị nhũn não và năm ngày sau thì qua đời. Ông được
mai táng theo nghi lễ nhà binh, ông vẫn chưa kịp từ chức. Mai táng bố xong
xuôi, mười ngày sau Ekaterina Ivanovna cùng với cô chị và bà dì về
Moskva. Mãi đến khi họ ra đi, đúng hôm họ lên đường (tôi không gặp họ
và không đi tiễn), tôi nhận được một phong bì nhỏ xíu màu xanh, trong có
một tờ giấy nhỏ có khía răng cưa, ở đó chỉ có một dòng viết bằng bút chì:
"Tôi sẽ viết thư cho anh, hãy đợi. K". Vẻn vẹn có thế thôi.

Bây giờ tôi giải thích vắn tắt để chú hiểu. Ở Moskva, cảnh ngộ của họ xoay
chuyển nhanh như chớp và bất ngờ như trong truyện cổ A Rập. Bà quan ấy,
người họ hàng quan trọng nhất của nàng đột nhiên mất hai người thừa kế
gần nhất, hai cô cháu gái gần nhất, - cả hai cùng chết trong một tuần vì
bệnh đậu mùa. Bà lão bàng hoàng, gặp Katia bà vui mừng như gặp được
con đẻ, như gặp ngôi sao cứu mệnh, bà vồ ngay lấy nàng, tức khắc lập di
chúc đề lại gia sản cho nàng, nhưng đó là việc về sau, còn ngay bây giờ bà
cho luôn nàng tám mươi ngàn rúp: đây là của hồi môn của con, con muốn
làm gì tuỳ ỷ. Bà ta là người loạn thần kinh, sau này tôi đã có dịp quan sát
bà tại Moskva. Chính thời gian ấy đột nhiên tôi nhận được bốn ngàn năm
trăm rúp chuyển qua bưu điện. Tất nhiên tôi bân khoăn và ngạc nhiên đến
không thốt lên được. Ba ngày sau, bức thư nàng đã hứa đến tay tôi. Bức thư
ấy hiện giờ tôi vẫn giữ đây, tôi luôn luôn giữ nó bên mình, chết tôi cũng
mang theo, chú có muốn tôi cho xem không? Nhất định chú phải đọc: nàng
ngỏ ý muốn đính hôn với tôi, chính nàng ngỏ ý gắn bó cuộc đời với tôi,
"em yêu anh đến điên cuồng, dù anh không yêu em cùng chẳng sao, chỉ cần
anh là chồng em. Anh đừng sợ, em sẽ không gò bó gì anh hết, em sẽ là cái
bàn ghế của anh, em sẽ là tẩm thảm để anh bước lên… Em muốn yêu anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.