nhé, cà phê là món chay anh mà, cà phê nóng, tuyệt lắm nhé! Ta không thết
con cognac, con ăn chay mà, nhưng con muốn uống, con muốn phải
không? Không, ta cho con uống rượu mùi thì hơn, rượu mùi trứ danh!
Xmerdiakov, ra tủ lấy đi. Ở ngăn thứ hai bên phải, chìa khoá đây, nhanh
lên!
Aliosa từ chối.
- Thì cũng cứ mang ra, con không uống thì chúng ta uống, - Fedor
Pavlovich mặt mày hớn hở. - Nhưng này, con đã ăn chưa?
- Con ăn rồi ạ. - Aliosa nói, thực ra anh mới chỉ ăn một miếng bánh mì và
uống một cốc nước kvaz ở bếp nhà Cha viện trưởng.
- Con yêu quý! Cừ lắm! Nó sẽ uống cà phê. Có phải hâm lại không? Ồ
không, vẫn nóng sôi. Cà phê trứ danh, Xmerdiakov pha đấy Xmerdiakov
của ta là một nghệ sĩ về món cà phê, bánh nướng kulêbik(1) và cả món
cháo cá nữa, chỉ cần cho biết trước. A mà khoan, ta đã báo con hôm nay
mang hết nệm gối về hẳn nhà phải không? Con mang chăn nệm về rồi chứ?
Hê - hê hê!…
- Không, con không mang về. - Aliosa cũng nhếch mép cười.
- Thế nhưng con sợ, lúc ấy con sợ, con sợ phải không? Ồ, con yêu quý của
ta, ta nỡ lòng nào làm con phiền lòng. Này, Ivan ạ, khi nó nhìn vào mắt ta
và cười như thế này này thì ta chịu không nổi, chịu không nổi. Nhìn thấy nó
là ta nở cả ruột gan, ta yêu nó! Aliosa, đến đây ba ban phước cho con trai
của ba nào.
Aliosa đứng lên, nhưng Fedor Pavlovich đã đổi ý.
- Không, không, bây giờ ta chỉ làm dấu thánh cho con thôi, nào, ngồi
xuống. Này nhé, bây giờ con sẽ thích thú, mà chính là về một đề tài con ưa
thích. Con sẽ tha hồ mà cười. Con lừa cái Balaam(2) của chúng ta đã bắt
đầu nói, mà nói ra nói kia chứ! Con lừa Balaam là thằng hầu Xmerdiakov.
Nó còn trẻ, mới hai mươi tư, tính tình rất khó gần và lầm lì. Không phải là
nó thô lậu hay có điều gì hổ thẹn, không, trái lại nó ngạo mạn và dường
như khinh miệt cả thiên hạ. Nhưng không thể không nói đôi lời về nó, mà
chính là lúc này. Nó được Marfa Ignachievna và Grigori Vaxilievich nuôi
dạy, nhưng lớn lên nó là đứa trẻ "hết sức vô ơn", nói như Grigori, nó thích