ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 294

cùng lìa bỏ cõi đời một lúc. Cố nhiên với điều kiện là anh rời bỏ tu viện.
Còn về tuổi chúng ta thì chúng ta sẽ chờ cho đến tuổi luật định. Đến lúc ấy
nhất định em sẽ hạnh phúc, em sẽ đi lại và khiêu vũ được Điều ấy khỏi nói.

Anh thấy đấy, em đã nghĩ kỹ hết, duy có một điều em nghĩ không ra: anh sẽ
nghĩ thế nào về em khi đọc lá thư này? Em lúc nào cũng cười cợt và nghịch
ngợm, vừa rồi em chọc tức anh, nhưng em cam đoan với anh rằng lúc này,
trước khi cầm bút, em cầu nguyện trước ảnh Đức Mẹ, ngay cả giờ đây em
cũng đang cầu nguyện và gần như khóc, điều bí mật của em ở trong tay
anh, ngày mai khi anh đến, em không biết làm sao em có thể nhìn mặt anh.
Ôi chao, anh Alecxei Fedorovich, nếu như em lại không nén được và như
một con ngốc, nhìn anh em lại phá lên cười như mới đây thì sẽ ra sao? Anh
sẽ cho em là một con bé xấu bụng hay chế nhạo và sẽ không tin lá thư của
em. Bởi thế em van anh, anh yêu dấu, nếu anh thông cảm với em thì ngày
mai khi đến đây anh đừng nhìn thẳng vào mắt em, vì bắt gặp mắt anh có lẽ
thế nào em cũng phá lên cười, nhất là anh sẽ mặc chiếc áo dài ấy… Ngay
lúc này em cũng lạnh toát cả người khi nghĩ đến lúc ấy, vậy lúc vào anh
hãy đừng nhìn em vội, mà nhìn mẹ hay nhìn ra cửa sổ…

Thế là em đã viết cho anh một lá thư anh, trời ơi, em đã làm gì thế này!
Anh Aliosa, xin đừng khinh em, còn nếu em đã làm điều gì rất xấu khiến
anh phiền lòng thì hãy thứ lỗi cho em. Bây giờ thanh danh em đã vĩnh viễn
tiêu ma, điều bí mật ấy nằm trong tay anh.

Hôm nay thế nào em cũng sẽ khóc. Tạm biệt, chờ đến cuộc gặp gỡ khủng
khiếp. Liza.

P.S. Anh Aliosa, thế nào anh cũng đến nhé, nhất định đến nhé!

Liza!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.