giờ tôi đi đây, nhưng Ekaterina Ivanovna ạ, cô nên biết bằng thực ra cô chỉ
yêu có Dmitri. Anh ấy càng xúc phạm cô thì cô càng yêu anh ấy hơn. Vì
thế cô bị vò xé. Cô yêu anh ấy trong tình trạng anh ấy như hiện nay, yêu khi
anh ấy xúc phạm cô. Nếu như anh ấy sửa chữa, cô sẽ bỏ anh ấy và cũng
chẳng yêu nữa. Nhưng cô cần anh ấy để không ngừng chiêm ngưỡng kỳ
cỏng về lòng chung thuỷ của cô và trách móc anh ấy không chung thuỷ. Tất
cả là do tính kiêu hãnh của cô. Ôi, cô bị hạ thấp và bị lăng nhục nhiều,
nhưng tất cả là do lòng kiêu hãnh… Tôi quá trẻ và quá yêu cỏ. Tôi biết, lẽ
ra tôi không nên nói với cô điều đó, tôi chỉ nên từ biệt cô mà đi thì phải
hơn: như vậy sẽ ít tổn thương đến cô hơn. Nhưng lần này tôi đi xa và sẽ
không bao giờ trở lại nữa. Giã từ mãi mãi… Tôi không muốn cứ ngồi bên
sự đau đớn vò xé… Ờ mà tôi không biết diễn đạt đâu, tôi nói hết rồi đấy…
vĩnh biệt, Ekaterina Ivanovna, cô không được giận tôi, bởi vì tôi đã bị trừng
phạt gấp một trăm lần cô: chỉ riêng việc không bao giờ còn thấy mặt cò nữa
đã là hình phạt đối với tôi rồi. Vĩnh biệt. Vĩnh biệt. Tôi không cần cô đưa
tay cho tôi. Cô hành hạ tôi một cách hoàn toàn có ý thức, nên lúc này tôi
không thể tha thứ cho cô được. Sau này thì có thể, chứ bây giờ thì tôi
không cần cô trao tay cho tôi.
Den Danh, Dame, begehr ich nicht(1), chàng nói thêm với một nụ cười
méo xệch đi, nhưng như vậy thật là bất ngờ, chàng đã chứng tỏ là chàng có
thể đọc thuộc lòng thơ Sille, điều mà trước đây, Aliosa hẳn không tin.
Chàng ra khỏi phòng, thậm chí không chào chủ nhà, bà Khokhlakova,
Aliosa ngạc nhiên chắp hai tay vào nhau.
- Anh Ivan, - Aliosa luống cuống hét với theo, - trở lại đi, anh Ivan! Không,
không, bây giờ không đời nào anh ấy quay trở lại! - Anh kêu lên, một ý
nghĩ mới mẻ chua xót lại lóe sáng. - Nhưng đấy là tại tôi, chính tôi đã khơi
chuyện! Anh Ivan nói năng giận dữ, hằn học. Bất công và giận dữ… -
Aliosa kêu lên như điên dại.