- Sự thật nào? - Ekaterina Ivanovna kêu lên, giọng nàng như trong cơn thác
loạn.
- Thế này này - Aliosa nói ấp úng, như thể anh nhảy từ mái nhà xuống, -
chị hãy mời anh Dmitri đến đây, tôi sẽ tìm được anh ấy, hãy để anh ấy đến
đây cầm lấy tay chị, rồi cầm lấy tay anh Ivan và đặt tay hai người vào nhau.
Chị làm khổ anh Ivan, chỉ vì chị yêu anh ấy… Chị làm khổ Ivan vì tình yêu
của chị đối với Dmitri chỉ là nỗi vò xé đau đớn… chị yêu không thật
lòng… bởi vì chị cố làm cho mình tin như thế…
Aliosa ngừng bặt.
- Chú… chú là đứa con nít điên dại, thế đấy! - Mặt tái nhợt, môi méo xệch
đi vì tức giận, Ekaterina Ivanovna nói xẵng giọng.
Ivan Fedorovich bỗng bật cười đứng lên, hai tay cầm mũ.
- Chú lầm, Aliosa tốt bụng của tôi ạ. - Chàng nói, chưa bao giờ Aliosa thấy
anh mình có vẻ mặt như thế, nó biểu lộ sự chân thành của tuổi trẻ và một
tình cảm mãnh liệt bộc trực. - Chưa bao giờ Ekaterina Ivanovna yêu tôi!
Nàng vẫn biết tôi yêu nàng, tuy tôi chưa hề nói với nàng một lời nào về tình
yêu của tôi, nàng biết, nhưng nàng không yêu tôi. Tôi cũng chưa bao giờ là
bạn của nàng, không một ngày nào; một người phụ nữ kiêu hãnh không cần
tình bạn của tôi. Nàng giữ tôi ở bên cạnh để không ngừng trả thù. Nàng bắt
tôi hứng chịu sự trả thù về tất cả sự xúc phạm của Mitia mà nàng thường
xuyên phải chịu đựng suốt thời gian ấy, không phút nào nguôi, kể từ lần
gặp gỡ đầu tiên… Bởi vì bản thân cuộc gặp gỡ lần đầu giữa hai người in lại
trong tim nàng như một sự xúc phạm. Trái tim nàng như thế đẩy! Tôi luôn
luôn chỉ có một việc là nghe nàng nói về tình yêu của nàng với Dmitri. Bây