ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 373

gì. Gió hây hây thổi, mặt trời đã khuất, đã cảm thấy không khi mùa thu, trời
đã tối, bố con tôi đi, cả hai đau buồn rầu. "Này, con ơi, tôi nói, chúng ta sửa
soạn lên đường như thế nào đây?" - tôi định trở lại câu chuyện hôm qua.
Nó lặng thinh. Tôi cảm thấy những ngón tay nhỏ bé của nó run lên trong
tay tôi. Bố con tôi đến tận chỗ tảng đá này, như bây giờ đây, tôi ngồi xuồng
tảng đá này, còn trên trời người ta thả diều, tiếng diều u-u, vi vút, khoảng
ba mươi chiếc. Bây giờ là mùa thả diều mà. "Này, Iliusa ạ, tôi nói, bố con ta
cũng nên đem chiếc diều năm ngoái ra thả đi thôi. Ba sẽ chữa lại, con cất
nó ở đâu rồi?" Thằng con tôi im lặng, nhìn đi nơi khác, nó đứng bên cạnh
tôi.


Gió bỗng nổi lên vù vù, cuốn tung cái bụi… Nó bỗng nhảy bổ lên, hai tay
ôm chầm lấy cổ tôi ghì thật chặt. Ông biết đấy, trẻ con mà trầm lặng và kiêu
hãnh, cố nén khóc thật lâu thì khi gặp nỗi đau xót lớn, không nén nổi nữa,
nước mắt sẽ tuôn ra như suối, chứ không phải là bình thường. Nó bỗng
khóc như mưa, nước mắt âm ấm tưới đẫm cả mặt tôi. Nó khóc rưng rức,
run bần bật, như lên cơn kinh giật, nép mình vào tôi, tôi ngồi trên tảng đá
"Ba ơi, nó gào lên, ba ơi, ba thân yêu, nó làm nhục ba!" Tôi cũng nức nở
cùng với nó, hai bố con tôi ngồi ôm lấy nhau mà run lên. "Ba ơi, nó nói, ba
ơi!" - "Iliusa, - tôi nói với nó - Iliusetrka!". Chẳng ai nhìn thấy chúng tôi lúc
ấy, chỉ có trời nhìn thấy có lẽ trời sẽ ghi nhận cho tôi. Ông hãy cảm ơn ông
anh ông, Alecxei Fedorovich ạ. Không, tôi sẽ không đánh con trai tôi để
làm vừa lòng ông đâu.


Ông ta chấm dứt vẫn bằng những lời lẽ độc ác và điên khùng như ban nãy.
Nhưng Aliosa cảm thấy ông ta đã tin cậy mình và nếu không phải là anh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.