tao tha cho mày, cứ giờ hồn!". Ông thấy đấy, thưa ông, ông nên biết trong
hai ngày ấy những gì đã diễn ra trong đầu nó, ngày đêm nó chỉ nghĩ đến
cuộc báo thù ấy, ban đêm hẳn là nó nói mê về chuyện ấy Mãi đến khi nó đi
học về bị đánh đau, ấy là ngày hôm kia, tôi mới biết hết, và ông nói phải,
tôi sẽ không cho nó đến trường ấy nữa. Tôi được biết là một mình nó chống
lại cả lớp và nó thách thức tất cả mọi người, nó điên tiết lên, tim nó bừng
bừng lửa hận, tôi sợ cho nó. Bố con tôi lại đi dạo. "Ba ơi, nó hỏi, ba ơi, có
phải những người giàu là người mạnh nhất trên đời phải không?" - "Đúng,
tôi nói, Iliusa ạ, trên đời không có ai mạnh hơn người giàu" "Ba ơi, nó nói,
rồi con sẽ giàu có, con sẽ trở thành sĩ quan: và sẽ đánh bại mọi địch thủ.
Nga hoàng sẽ ban thưởng cho con, khi ấy con về với ba và không kẻ nào
dám… ".
Nó im lặng một lát rồi nói, môi nó vẫn run run như trước: "Ba ơi nó nói, cái
thành phố của chúng ta sao mà tồi quá đi thôi, ba ạ!" "Đúng, tôi nói,
Iliusetrka, thành phố của chúng ta chẳng lấy gì làm tử tế lắm" - "Ba ơi,
chúng ta chuyển sang thành phố khác đi nó nói, đến một thành phố tử tế, ở
đó không ai biết chúng ta" "Chúng ta sẽ đi, tôi nói, sẽ đi, Iliusa ạ, bao giờ
ba dành dụm đủ tiền thì đi". Tôi vui mừng vì có dịp làm cho nó quên đi
những ý nghĩ đen tối và tôi cùng với nó mơ ước dọn nhà sang tỉnh khác,
chúng tôi sẽ mua một con ngựa và một cỗ xe. "Chúng ta sẽ để mẹ và các
chị ngồi xe, che nắng che gió cho họ, còn bố con ta sẽ đi bên cạnh, thỉnh
thoảng ba sẽ cho con lên xe, còn ba sẽ đi bên cạnh, vì cần giữ sức ngựa,
không thể cả nhà ngồi xe được, chúng ta sẽ lên đường". Nó thích quá, cái
chính là sẽ có ngựa nhà và tự mình điều khiển ngựa. Ai chẳng biết trẻ con
Nga sinh ra đã mê ngựa. Bố con tôi huyên thuyên hồi lâu. Tạ ơn Chúa, tôi
nghĩ, ta đã làm cho nó khuây khoả, đã an ủi được nó. Đấy là chiều hôm kia,
chiều hôm qua thì khác hẳn. Buổi sáng nó lại đến trường, lúc về nó rầu rĩ,
rất đỗi rầu rĩ. Buổi chiều tôi cầm tay nó, dẫn đi dạo, nó im lặng không nói