- Thế là phải. Anh nên biết rằng về phần em thì trái lại, chẳng những em
sẵn sàng tuân theo anh trong trường hợp quan trọng nhất, mà em sẽ nhường
nhịn anh trong mọi việc, bây giờ em xin thề với anh: nhường nhịn anh tất
cả mọi điều và suốt đời. - Liza kêu lên bằng giọng cuồng nhiệt, - và em coi
đó là hạnh phúc, hạnh phúc! Hơn thế nữa, em thề với anh là sẽ không bao
giờ nghe trộm anh, không một lần nào và anh có lý, chứ không phải là em.
Mặc dù em rất muốn nghe trộm, em biết thế, nhưng em sẽ không nghe, vì
anh cho là hèn hạ. Bây giờ anh là Thượng đế của em… Anh Alecxei
Fedorovich ơi, tại sao mấy ngày qua anh buồn như thế, cả hôm qua và hôm
nay; em biết anh có những việc phải lo toan, những chuyện đau lòng,
nhưng em còn thấy anh có một nỗi buồn đặc biệt gì đó, có lẽ chuyện riêng
kia, Phải không?
- Đúng Liza ạ, có một chuyện buồn phải giữ kín. - Aliosa nói.
- Tôi thấy là em yêu tôi, vì em đã đoán được điều đó.
- Nỗi buồn gì? Về việc gì? Có thể nói ra được không? - Liza nói với giọng
van vỉ rụt rè.
- Sau này tôi sẽ nói. Liza ạ… sau này… - Aliosa bối rối. - Bây giờ nói ra
em sẽ không hiểu được. Mà có lẽ chính tôi cũng không biết nói thế nào.
- Em còn biết là anh khổ tâm vì mấy người anh và ông bố, phải không?
- Ừ, vì hai người anh, - Aliosa nói, như ngẫm nghĩ.
- Em không ưa anh Ivan Fedorovich của anh, anh Aliosa ạ. - Liza đột nhiên
đưa ra nhận xét.