- Không thể nghiêm chỉnh được, nhẽ nào như thế, và thứ nhất bây giờ tôi sẽ
không để cho anh đến đây lần nào nữa, hai là tôi sẽ đi nơi khác và đưa nó
đi, anh nên biết như vậy.
- Cần gì phải thế, - Aliosa nói, - chuyện ấy cũng còn lâu kia mà, có lẽ phải
còn chờ một năm rưỡi nữa ấy chứ.
- À, Alecxei Fedorovich, cố nhiên đúng là như thế, và trong một năm rưỡi
ấy anh với nó sẽ cãi nhau một ngàn lần và sẽ đoạn tuyệt với nhau. Nhưng
khổ thân tôi, khổ thân tôi! Tuy đấy chỉ là chuyện vớ vẩn, nhưng nó làm tôi
tan lòng nát ruột. Bây giờ tôi như Famuxov trong cảnh cuối của vở kịch(4),
anh là Trasky, nó là Xofia, và anh hãy tưởng tượng xem, tôi chạy ra cầu
thang này cốt để gặp anh, mà ở nhà này mọi điều ác hại đều xảy ra ở cầu
thang. Tôi đã nghe thấy hết, tôi phải gắng lắm mới đứng nổi. Thì ra vì thế
mà có những điều khủng khiếp suốt đêm qua và tất cả những cơn thần kinh
vừa rồi! Tình yêu cho con gái, còn cái chết cho bà mẹ. Hãy nằm vào quan
tài. Bây giờ đến điểm thứ hai và là điểm quan trọng nhất: lá thư nó viết cho
anh, thư gì vậy, đưa tôi xem ngay, nào!
- Không, không nên. Bà cho biết sức khỏe Ekaterina Ivanovna ra sao, tôi rất
cần biết.
- Vẫn mê sảng, chưa tỉnh; các bà cô của cô ấy hiện ở đây, chỉ kêu than và
lên mặt với tôi, còn bác sĩ Gherxenstube đã đến và ông ta sợ hãi đến nỗi tôi
không biết tính sao với ông ta, làm cách nào cứu ông ta, thậm chí tôi muốn
cho đi mới bác sĩ khác. Ông ta đã được đưa đi bằng xe của tôi. Đã thế lại
thêm cả anh, với lá thư này. Của đáng tội, chuyện ấy cũng còn một năm
rưỡi nữa mới đến. Vì tất cả những gì vĩ đại và thiêng liêng, vì trưởng lão