ai. Aliosa ngồi vào chỗ hôm qua của mình và chờ đợi. Anh nhìn một lượt
cái chòi hóng mát, không hiểu sao anh thấy nó cũ nát hơn hôm qua nhiều,
lần này anh cảm thấy nó thảm hại quá. Tuy nhiên, hôm nay trời cũng sáng
sủa như hôm qua. Trên mặt chiếc bàn màu lục có in một vệt tròn, hẳn là
dấu vết của ly rượu cognac sánh ra ngoài. Nhưng ý nghĩ vẩn vơ len vào óc
Aliosa bao giờ mà chẳng thể, khi người ta phải chờ đợi đến phát chán:
chẳng hạn tại sao khi đến đây anh lại ngồi đúng vào chỗ anh đã ngồi, chứ
không phải chỗ nào khác? Cuối cùng anh rất buồn, buồn và lo vì không biết
rõ gì hết. Nhưng anh ngồi chưa được mười lăm phút thì đột nhiên, ở đâu
đây rất gần có tiếng đàn ghi ta. Có ai ngồi đây hay chỉ vừa đến ngồi ở đấy,
cách anh khoảng hai chục bước là cùng, đâu đó trong đám bụi cây. Aliosa
chợt nhớ lại rằng hôm qua, lúc ở trong chòi đi ra, anh thoáng thấy ở trước
mặt, phía bên trái, gần bờ rào một chiếc ghế băng cũ kỹ, màu lục giữa đám
bụi cây. Vậy ra bây giờ có người đến ngồi đấy. Ai vậy?
Bỗng một giọng nam cao ngọt ngào cất tiếng hát, có tiếng đàn ghi ta đệm
theo.
Với nàng hai chữ sắt son
Nguyện đời phù hộ cho con với nàng
với con hai chữ đá vàng
Nguyện trời phù hộ cho nàng với con
Nguyện trời phù hộ cho nàng với con
Nguyện trời phù hộ cho nàng với con
Tiếng hát ngừng lại. Một giọng nam cao của kẻ tôi đòi và lối hát uốn éo
kiểu tôi đòi. Một giọng khác, giọng nữ, bỗng thốt lên âu yếm và dường như
rụt rè, nhưng rất điệu: "Sao lâu lắm anh không đến chơi, anh Pavel
Fedorovich? Anh khinh chúng tôi thế?"
- Đâu có, - tiếng đàn ông trả lời, tuy lễ độ, nhưng trước hết là với giọng
đường bệ đanh thép, kiên gan. Rõ ràng người đàn ông ở thế hơn, còn người
phụ nữ thì cầu cạnh.
- Người đàn ông hình như là Xmerdiakov. - Aliosa nghĩ, - ít ra nghe tiếng