quăn, giầy bóng loáng: Chiếc ghi ta đặt trên ghế băng. Người phụ nữ là
Maria Kondratievna, con gái chủ nhà; cô ta mặc chiếc áo dài màu xanh
nhạt, đuôi áo dài hai arsin; cô gái còn khá trẻ và coi cũng được, nhưng mặt
tròn quá và nhiều tàn nhang đến đáng sợ.
- Anh Dmitri tôi sắp về rồi chứ? - Aliosa hỏi. - cố giữ giọng thật bình tĩnh.
Xmerdiakov chậm chạp rời ghế đứng lên, Maria Kondratievna cùng đứng
lên.
- Tôi làm sao biết được cậu Dmitri đi về lúc nào, tôi là người canh giữ cậu
ấy chắc? - Xmerdiakov khẽ đáp rành từng tiếng với vẻ khinh miệt.
- Tôi chỉ hỏi anh có biết không. - Aliosa giải thích.
- Tôi chẳng biết cậu ấy ở đâu và cũng không muốn biết.
- Vậy mà anh tôi nói với tôi rằng anh vẫn báo cho anh ấy biết mọi chuyện
xảy ra ở trong nhà và hứa rằng khi nào Agrafena Alecxandrovna lại đây thì
sẽ báo cho anh ấy.
Xmerdiakov chậm rãi ngước mắt nhìn Aliosa một cách điềm nhiên.
- Nhưng vừa rồi cậu làm thế nào vào được đây, cổng cài then kỹ lưỡng rồi
kia mà? - Gá vừa hỏi vừa nhìn Aliosa chằm chằm.
- Từ ngoài ngõ tôi vượt rào vào thẳng trong chòi. Mong cô thứ lỗi, anh nói
với Maria Kondratievna, - tôi cần tìm anh ấy thật gấp.
- Ôi cha, chúng tôi đâu dám phiền trách cậu, - Maria Kondratievna thích
thú vì lời xin lỗi của Aliosa, nói dài giọng, - bởi vì chính cậu Dmitri
Fedorovich cũng vẫn vào bằng cách ấy, chúng tôi chưa ai biết thì cậu đã ở
trong chòi này rồi.
- Bây giờ tôi đang lùng tìm anh ấy, tôi rất muốn gặp anh ấy hay muốn cô
cho biết anh ấy hiện ở đâu. Cô hãy tin tôi, có một việc cực kỳ quan trọng
đối với anh ấy.
- Cậu ấy thường không nói với chúng tôi cậu ấy đi đâu. - Maria
Kondratievna ấp úng.
- Nhà này với tôi là chỗ quen biết nên tôi mới đến đây, - Xmerdiakov lại lên
tiếng, - thế mà ngay ở đây cậu ấy cũng cứ dồn ép tôi, luôn luôn vặn hỏi về
ông nhà: ở nhà ra sao, ai đến ai đi, tôi có thể báo cho cậu ấy điều gì khác
nữa không. Hai lần thậm chí cậu ấy doạ giết tôi.