ANH EM NHÀ CARAMAZOV - Trang 534

đến nỗi các đồ vật trên bàn nẩy bật lên: ông vốn là người mềm mỏng, đây
là lần đầu tiên ông như thế.

- Có cần làm như thể không? - ông kêu lên. - Có nên không? Không có ai bị
kết án, không có ai vì tôi mà đi tù khổ sai, gã gia nhân chết vì ốm kia mà.
Còn tôi đau đớn giày vò vì đã gây đổ máu, thế là tôi bị trừng phạt rồi. Với
lại người ta sẽ không tin tôi, sẽ không tin bất cứ bằng chứng nào tôi đứa ra.
Có nên công khai nhận tội chăng, nên chăng? Tôi sẵn sàng chịu giày vò
suốt đời vì đã giết người, miễn là đừng làm khổ vợ con. Huỷ hoại cuộc đời
họ cùng với mình thì có công bằng không? Chúng ta có lầm chăng? Đâu là
sự thật trong trường hợp này? Mà người ta có nhận ra sự thật ấy không, có
biết quý trọng nó không?

"Trời ơi, - tôi nghĩ thầm. - lúc này mà ông ta còn nghĩ đến sự kính trọng
của người đời!". Lúc ấy tôi thương ông đến nỗi tôi muốn chia sẻ số phận
của ông, miễn sao, giảm nhẹ gánh nặng cho ông. Tôi thấy ông như điên
cuồng. Tôi khiếp sợ, không phải chỉ bằng trí óc, mà bằng cả tâm hồn sống
động, tôi hiểu một quyết tâm như thế đáng giá nhường nào.

- Ông hãy quyết định vận mệnh tôi đi! - ông ta lại kêu lên. - Ông hãy ra
công khai nói rõ tội ác của ông. - Tôi thì thầm với ông ta. Tiếng tắc nghẹn,
nhưng tôi thì thầm một cách cương quyết. Tôi cầm lấy cuốn Phúc âm trên
bàn, bản tiếng Nga, chỉ cho ông bản Phúc âm theo thánh Gioan, chương
XII, đoạn 24: "Thực, ta bảo thực các người: nếu hạt lúa mì gieo xuống đất
chẳng chết đi thì nó sẽ cứ ở một mình, nhưng nếu nó chết đi thì sẽ kết quả
được nhiều".
Tôi vừa đọc đoạn này, ngay ước khi ông tới.

Ông đọc.

- Quả là như thế. - ông nói và mỉm cười cay đắng. - Mà lại trong những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.