vẻ lo ngại, quay đầu về phía Rakitin và hơi ngã người tách khỏi Aliosa, tuy
vẫn ngồi trên đùi anh, một tay quàng cổ anh. - Chàng sĩ quan trở về,
Rakitin ạ, chàng sĩ quan của tôi trở về.
- Tôi có nghe nói, nhưng đã về gần đến thế rồi kia à?
- Hiện giờ ở Mokroe và sẽ báo tin đến đây ngay, anh ấy đã viết thư cho tôi,
tôi vừa nhận được ban nãy. Tôi đang chờ tin đây.
- Lạy Chúa! Sao lại ở Mokroe?
- Kể thì dài lắm, mà thôi miễn anh đi!
- Bây giờ thì sầu cho Mitenka! Anh ta có biết không?
- Biết thế nào được! Chẳng biết tí gì! Biết thì anh ấy giết. Nhưng bây giờ
tôi cũng chẳng sợ gì nữa, bây giờ tôi không sợ mũi dao của anh ấy. Im đi.
Rakitka, đừng nhắc đến Dmitri Fedorovich: anh ấy làm tan nát trái tim tôi.
Lúc này tôi không muốn nghĩ gì đến chuyện ấy. Nhưng tôi có thể nghĩ tới
Aliosa, tôi đang nhìn Aliosa đây này… Mỉm cười với tôi đi, bạn thân yêu,
vui lên đi, hãy mỉm cười đi về sự ngu ngốc của tôi, về niềm vui sướng của
tôi… Anh ấy mỉm cười rồi! Mỉm cười rồi! Anh ấy nhìn mới âu yếm làm
sao. Anh Aliosa ạ, tôi vẫn cứ tưởng anh giận tôi về chuyện xảy ra hôm kia
với cô tiểu thư ấy. Tôi là đồ chó má, thế đấy… Có điều như thế vẫn là hay.
Bất kể như thế là xấu hay tốt - Grusenka bỗng nhếch mép cười, và một nét
tàn bạo thoáng hiện trong nụ cười của nàng. - Mitia kể lại với tôi rằng cô ả
gào lên: "Phải cho nó ăn đòn!". Tôi đã chọc cô ta một vố điếng người. Cô
ta mời tôi đến vì muốn thắng tôi, định phỉnh tôi bằng một miếng sôcôla…
Không, như vậy tốt thôi. - Nàng lại mỉm cười - Thế mà tôi vẫn cứ sợ anh
giận tôi.