nhà, lúc ấy quả thật đã đi ngủ, ra bậc tam cấp tò mò nhìn xem ai cho xe tới
mà như vậy, Trifon Borisovich đấy ư?
Ông chủ khom mình nhìn kỹ, chạy vội xuống, hoan hỉ và khúm núm đâm
bổ đến đón khách.
- Trời ơi, ông Dmitri Fedorovich! Chúng tôi lại được tiếp đón ông đấy ư?
Chủ nhân Trifon Borisovich này là một tay mugich mập mạp, khỏe mạnh,
tầm vóc trung bình, mặt hơi phị, bề ngoài nom nghiêm khắc và quyết liệt,
đặc biệt đối với cánh nông dân Mokroe, nhưng có tài đổi nét mặt nhanh
chóng, tỏ ra hết sức xun xoe khi ngẩn thấy hơi đồng. Y mặc theo kiểu Nga,
sơ mi cổ cài cúc bên, áo ngoài chẽn lưng, ý có khá nhiều tiền, nhưng vẫn
luôn luôn mơ ước địa vị cao sang hơn. Già nửa số nông dân ở đây nằm
trong móng vuốt của y, tất cả đều vay nợ y. Y thuê đất và mua đất của địa
chủ, còn nông dân phải nai lưng ra canh tác cho y để trừ số nợ mà không
bao giờ trả hết được. Y goá vợ và có bốn con gái lớn; một ả đã goá chồng.
Ở với bố cùng hai con nhỏ, cháu trai của y, và làm việc cho bố như người
làm công nhật. Một ả nửa tuy là nông dân nhưng lấy được một tay viên
chức, gã này kiếm được chân thư ký, giỏi nịnh bợ, ở một phòng của quán
trọ, giữa nhưng tấm ảnh gia đình, có treo tấm ảnh nhỏ xíu của gã viên chức
đó mặc sắc phục và mang ngù vai. Hai ả con gái sau, vào ngày lễ nhà thờ
hay khi đến thăm nhà ai, đều mặc áo dài màu da trời hay xanh lá cây may
đúng mốt, ôm sát thân và đuôi áo dài lê thê, nhưng sáng hôm sau, lại như
mọi ngày, dậy từ tinh mơ và cầm chổi quét các phòng, đổ nước bẩn và hót
nc sau khi khách trọ ra đi. Mặc dù đã kiếm được hàng nghìn, Trifon
aonxưtr rất thích bóc lột khách ăn chơi và vẫn nhớ rằng chưa đầy một tháng
trước, trong thời gian Dmitri Fedorovich đến ăn chơi ở đây cùng với
Grusenka, trong có một ngày y đã kiếm chắc được của Dmitri Fedorovich
hơn hai trăm rúp, nếu không phải là ba trăm, vì thế bây giờ y vui sướng,