tiện, nhưng tôi yêu Chúa: Chúa có bắt tôi xuống địa ngục, tôi cũng sẽ yêu
Chúa và ở đấy tôi vẫn sẽ gào lên rằng tôi yêu Chúa mãi mãi… Nhưng xin
hãy đề tôi yêu cho trọn… Ở đây, bây giờ, yêu cho trọn, chỉ năm tiếng đồng
hồ cho đến khi ló ra tia nóng rực của Ngài… bởi vì tôi yêu bà hoàng của
lòng tôi. Tôi yêu và không thể không yêu. Chúa nhìn thấy toàn bộ con
người tôi đấy. Tới nơi tôi sẽ sụp xuống trước mặt nàng: em có lý vì đã bỏ
qua anh… Vĩnh biệt, hãy quên nạn nhân của mình đi, đừng bao giờ bận tâm
gì cả!
- Mokroe! - Andrei la lên, trỏ rồi về phía trước.
Qua bóng đêm nhạt nhoà bỗng hiện lên một khối nhà trải ra trên một
khoảng mênh mông. Làng Mokroe có hai ngàn dân, vào giờ này cả làng đã
đi ngủ, chỉ đây đó trong bóng tối còn thấp thoáng nhưng ánh đèn thưa thớt.
- Thúc ngựa mau lên, Andrei, mau lên, ta tới rồi! - Mitia la lên như trong
cơn sốt.
- Họ chưa ngủ! - Andrei lại thốt lên, giơ rồi trỏ nhà trọ của Platunov ở ngay
lối vào làng, cả sáu cửa sổ trông ra đường đều sáng trưng.
- Họ chưa ngủ! - Mitia vui sướng đỡ lời, - nổi nhạc ngựa vang lừng lên,
Andrei, thúc ngựa phóng đại đi, rung nhạc ngựa lên, đánh xe tới cho thật
rùm beng. Sao cho cả bàn dân thiên hạ đều biết ta đã tới! Ta đến đây! Chính
ta đến đây! - Mitia reo lên như điên dại.
Andrei thúc ba con ngựa kiệt quệ phi nước đại và quả thực là làm rùm beng
lên khi đánh xe tới cái bậc, tam cấp cao và ghìm ngựa lại, mấy con ngựa
mình ướt đẫm, đã gần kiệt quệ, Mitia nhảy từ trên xe xuống, vừa hay chủ