một lúc im lặng. - Có thể hỏi các ông điều này được chứ?
- Ông có thể hỏi chúng tôi mọi điều, - viên biện lý trả lời với vẻ lạnh lùng
và nghiêm khắc, - về tất cả những gì liên can đến khía cạnh thực tế của
công việc, còn chúng tôi, tôi xin nhắc lại, có nhiệm vụ giải đáp từng câu hỏi
của ông. Chúng tôi thấy thằng hầu Xmerdiakov mà ông hỏi nằm bất tỉnh
trên giường của hắn trong một cơn động kinh cực kỳ dữ dội lặp đi lặp lại
liên tục lần này có lẽ là lần thứ mười. Ông bác sĩ cùng đi với chúng tôi đã
khám bệnh cho hắn, bảo với chúng tôi rằng hắn khó lòng sống nổi đến
sáng.
- Nếu vậy thì quỷ đã giết cha tôi! - Mitia buột thốt lên như thế cho đến phút
này chàng vẫn tự hỏi: "Có phải Xmerdiakov hay không?"
- Chúng tôi sẽ còn trở lại sự việc này. - Nikolai Parfenovich quyết định, -
bây giờ ông có muốn tiếp tục khai với chúng tôi không?
Mitia xin cho nghĩ một lát. Người ta nhã nhặn cho phép.
Nghỉ một lát, chàng tiếp tục. Nhưng chàng khổ sở trông thấy. Chàng kiệt
sức, uất giận, tinh thần bàng hoàng. Thêm nữa, viên biện lý bây giờ dường
như cố ý, cử chốc chốc lại chọc tức chàng bằng cách căn vặn về "những
chuyện vặt vãnh". Mitia vừa kể lại việc chàng ngồi cưỡi lên bờ tường, dùng
cái chày đánh vào đầu Grigori cứ giữ riệt lấy chân trái chàng, rồi chàng
nhảy ngay xuống chỗ kẻ bị đánh, thì viên biện lý ngăn chàng lại và bảo
chàng tả kỹ hơn cách ngồi của chàng trên bờ tường.
Mitia ngạc nhiên.
- Ô tôi ngồi như thế này này, như cưỡi ngựa, một chân bên này, một chân