- Cần gì chiếc xe thứ hai kia chứ? - Mitia xen vào. - Chúng ta đi một chiếc
cũng đủ rồi, anh Mavriki Mavrikievich ạ, hẳn là tôi sẽ không nổi loạn, cũng
không chạy trốn mà anh phải lo, cần người áp giải làm gì?
- Này, xin ông nói năng với tôi phải phép, ông vẫn chưa học được cách nói
năng lễ độ, đừng có gọi tôi bằng anh, còn những lời khuyên bảo thì xín ông
hãy dành đến khi khác… - Mavriki Mavrikievich đột nhiên hung hăng cất
lời như vui sướng được nói cho hả giận.
Mitia im bặt. Mặt chàng đỏ gay lên, lát sau chàng cảm thấy rất lạnh. Đã
tạnh mưa, nhưng bầu trời u ám vẫn đầy mây, gió hun hút thổi thẳng vào
mặt. - "Ta bị ớn lạnh chắc" - Mitia nghĩ, nhún vai. Cuối cùng chàng lên xe,
và Maria Mavrikievich gieo mình ngồi phịch xuống, choán một chỗ rộng,
tuồng như không để ý gì, chèn hẳn Mitia vào một khoảng hẹp. Của đáng tội
lão ta bực bội, rất khó chịu về cái việc phải làm.
Vĩnh biệt Trifon Borisovich! - Mitia lại gào lên, cảm thấy bây giờ chàng
gào lên không phải vì tấm lòng hồn hậu, mà vì tức giận, điều đó ngoài ý
muốn của chàng. Nhưng Trifon Borisovich vẫn đứng với vẻ kiêu hãnh, hai
tay chắp ra sau lưng, nhìn chòng chọc vào Mitia, cái nhìn nghiêm khắc,
giận dữ, và không hề đáp lại chàng.
- Vĩnh biệt Dmitri Fedorovich, vĩnh biệt! - Đột nhiên có tiếng của
Kanganov, anh ta từ đâu không rõ chạy ra. Tới bên chiếc xe, anh ta chìa tay
ra cho Mitia. Đầu anh ta không có mũ. Mitia đã kịp nắm lấy tay anh ta và
xiết chặt.
- Vĩnh biệt, anh bạn thân mến, tôi sẽ không quên lòng hào hiệp của anh! -
Chàng kêu lên một cách nồng nhiệt.