có những người vây quanh, không rời mắt khỏi chàng, lên dưới bậc tam cấp
mà hôm qua chàng đã rầm rầm tiến đến lên cỗ xe tam mã của Andrei, bây
giờ đã sẵn hai cỗ xe tải.
Mavriki Mavrikievich người mập mạp, thấp lùn, mặt phệ, cáu kỉnh cái gì
không rõ, có lẽ vì tình trạng lộn xộn bất ngờ xảy ra, giận dữ la hét. Vẻ quá
nghiệt ngã, ông ta bảo Mitia leo lên. "Trước đây tacho y uống rượu trong
quán thì y có bộ mặt khác hẳn" Mitia nghĩ lúc leo lên xe. Trifon Borisovich
cũng từ bậc tam cấp bước xuống. Người ta xúm xít bên cổng, nông dân,
phụ nữ, người đánh xe, tất cả đều nhìn xoáy vào Mitia.
- Vĩnh biệt bà con! - Từ trên xe Mitia bỗng gào lên với họ.
- Thứ lỗi cho chúng tôi. - Hai ba tiếng cùng cất lên.
- Vĩnh biệt ông, Trifon Borisovich!
Nhưng Trifon Borisovich thậm chí không quay lại, có lẽ ông ta quá bận
rộn. Ông ta cũng la hét cái gì không rõ và tíu tít. Thì ra trên chiếc xe tải thứ
hai mà hai viên xotsky(1) phái cùng đi với Mavriki Mavrikievich, việc sắp
xếp vẫn chưa ổn. Người nông dân được cắt đi trên chiếc tam mã thứ hai
đang mặc vào người chiếc áo vải len thô, kịch liệt cãi rằng người có nhiệm
vụ phải đi không phải là ông ta, mà là Akim. Nhưng Akim vắng mặt; người
ta chạy đi tìm Akim; người nông dân nài nỉ người ta chờ một lát.
- Người vùng tôi như thế đấy, thưa ông Mavriki Mavrikievich, chẳng biết
xấu hổ là gì! - Trifon Borisovich kêu lên. - Mới hôm kia Akim cho nhà chú
hai mươi kopek để chú nốc rượu, vậy mà bây giờ chú làm um lên. Tôi ngạc
nhiên về lòng tốt của ông với bọn người ba que làng tôi, ông Mavriki
Mavrikievich ạ, tôi chỉ cần nói thế thôi.