vó lên trời và nằm không nhúc nhích như chết. Lúc đang diễn tiết mục cuối
cùng thì cửa mở và Agafia, chị người làm béo phục phịch, mặt rỗ, khoảng
bốn mươi tuổi xuất hiện ở ngưỡng cửa, tay xách chiếc bị đựng thực phẩm
vừa đi chợ về. Tay cầm chiếc bị buông thõng, chị ta đứng nhìn con chó.
Mặc cho Agafia chờ đợi, Kolia vẫn không ngừng cuộc trình diễn, cứ để con
Chuông rền nằm giả chết một lúc, rồi cuối cùng nó huýt một tiếng sáo: con
chó chồm dậy, vui sướng nhảy cẫng lên, vì đã làm tròn bổn phận.
- Gớm chết, lại còn chó nữa chứ! - Agafia thốt lên với giọng răn bảo.
- Này, cái chị đàn bà kia, sao chị về muộn? - Kraxetkin hỏi với giọng hăm
doạ.
Đàn bà, hừ, cái đồ thò lò mũi!
Đồ thò lò mũi?
- ừ đồ thò lò mũi. Can gì đến cậu, tôi về muộn tức là cần phải như thế. -
Agafia lầu bầu, loay hoay cạnh bếp lò, nhưng giọng không cáu kỉnh chút
nào, mà trái lại rất hể hả, như thể vui mừng vì có dịp trêu chọc cậu bé vui
tính con bà chủ nhà.
- Này, bà già bộp chộp kia, - Kraxotkin đứng lên khỏi đi văng, - bà có thể
viện tất cả những gì thiêng liêng trên đời này và cả những cái khác nữa mà
thề với tôi rằng tôi đi vắng, bà sẽ luôn luôn để mắt đến hai đứa nhỏ này
không? Tôi có việc phải đi.
- Cần gì tôi phải thề với cậu? - Agafia bật cười. - Việc của tôi là trông nom
chúng chứ sao.