dột, một trò độc ác, hèn hạ: lấy một mẩu bánh, chỉ moi ruột thôi, cắm vào
đấy chiếc kim găm, đem ném cho một con chó, loại chó đói đến nỗi được
miếng bánh dù không nhìn mà nuốt luôn, rồi sẽ được xem sự thể ra sao.
Chúng nó làm một miếng ruột bánh như thế và ném cho chính con Bọ dừa
lông xù mà bây giờ câu chuyện liên can đến nó, đấy là con chó mà ở nhà
người ta chẳng hề cho nó ăn, còn nó thì suốt ngày sủa gió. (Anh
Karamazov, anh có ưa tiếng chó sủa suông không? Tôi thì tôi không thể
chịu nổi). Con vật lao đến nuốt chửng màng ruột bánh và kêu ăng ẳng, quay
cuồng rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu ăng ẳng, và biến mất, chính Iliusa tả
lại với tôi như thế. Nó thú thật với tôi và khóc rằng, ôm lấy tôi, toàn thân
run lên: "Nó chạy và kêu ăng ẳng, chạy và kêu ăng ẳng" - nó cứ nhắc đi
nhắc lại như thế, cảnh tượng ấy làm nó bàng hoàng. Tôi thấy lương tâm nó
bị giày vò. Tôi giữ thái độ nghiêm trang. Chủ yếu là tôi muốn cho nó một
bài học về tính mềm yếu trước kia, vì vậy thú thật là tôi lập mẹo, vờ làm ra
vẻ phẫn nộ mà trước đó có lẽ chưa bao giờ tôi như thế. Tôi nói: "Mày đã
làm một việc hèn hạ, mày là thằng đê tiện, tất nhiên tao sẽ không nó lộ ra,
nhưng tạm thời tao cắt đứt quan hệ với mày. Tao sẽ suy nghĩ ký về việc này
và sẽ cho mày biết qua Xmurov (chính cái thằng vừa này đến cùng với tôi
và bao giờ cũng trung thành với tôi): tao có còn giữ quan hệ với mày nữa
không hay bỏ hằn, bỏ mãi mãi, vì mày là thằng đê tiện". Điều đó khiến nó
choáng váng ghê gớm. Thú thật, ngay lúc ấy tôi cũng cảm thấy là có lẽ tôi
quá nghiêm khắc, nhưng biết làm thế nào được, lúc ấy tôi nghĩ như thế.
Một ngày sau tôi bảo Xmurov đến Iliusa, nhắn rằng tôi "không thèm nói"
với nó nữa, trong chúng tôi với nhau, như vậy là không chơi với nữa. Ý
định thật mà tôi không lộ ra là tôi tẩy chay nó chỉ mấy ngày thôi, rồi thấy
nó ăn năn hối hận, tôi lại làm lành với nó. Tôi nhất quyết như vậy. Nhưng
anh có tưởng tượng được không: nghe Xmurov nói xong, mắt nó bỗng long
lên: "Mày nhắn hộ lời tao nói với Kraxotkin, - nó quát lên, - rằng bây giờ
tao sẽ quãng ruột bánh mì có kim găm cho mọi con chó ăn, mọi con chó, tất
tật". - "A, - tôi nghĩ, - thằng này đâm ra buông tuồng quá rồi, phải trị mới
được. Và tôi bắt đầu tỏ ra hết sức khinh miệt nó, gặp nó tôi quay đi hay
cười mỉm. Thế rồi bỗng xảy ra sự việc nọ với bố nó, anh nhớ chứ, ông già