- Iliusa nguy kịch lắm, không sao qua khỏi được.
- Lẽ nào! Anh nên đồng ý với tôi rằng y học là cái trò bỉ ổi, anh Karamazov
ạ. - Kolia kêu lên.
- Iliusa hay nhắc đến cậu, cứ nhắc luôn, ngay cả trong giấc mơ, trong cơn
mê sảng. Rõ ràng là trước kia nó rất quý cậu… trước khi dùng dao đâm
cậu. Ở đây còn có một nguyên nhân nữa… Này, con chó này của cậu à?
- Của tôi. Tên là Chuông rền.
- Không phải là Bọ dừa, - Aliosa nhìn vào mặt Kolia, vẻ rầu rĩ.
- Con ấy thế là mất tích?
- Tôi biết mọi người đều muốn tìm thấy Bọ dừa, tôi có nghe nói cả rồi. -
Kolia nhếch méo cười bí ẩn. - Anh Karamazov này, tôi sẽ nói rõ đầu đuôi
sự việc anh nghe, tôi đến và mời anh ra chính là để nói cho anh rõ tất cả câu
chuyên xoay chuyển thế nào trước khi chúng ta cùng vào. - Nó hăm hở mở
đầu. - Thế này này, anh Karamazov ạ, mùa xuân Iliusa vào lớp dự bị. Lớp
dự bị thì anh biết đấy: bọn trẻ nhóc ấy mà. Chúng nó gây sự ngay với
Iliusa. Tôi học trên hai lớp, và tất nhiên tôi đứng ngoài quan sát chúng nó.
Tôi thấy thằng này nhỏ yếu, nhưng không chịu khuất phục, thậm chí đánh
nhau với bọn kia, nó khí khái, mắt rực lên.
- Tôi yêu những đứa như thế. Nhưng tụi kia càng làm dữ. Đáng thương
nhất là nó mặc chiếc măng tô rất tàng, quần thì hếch lên, ủng thì há hoác.
Tụi kia coi khinh nó là vì thế. Chúng làm nhục nó. Không, tôi không ưa cái
trò như chế, tôi bênh thằng kia và trị bọn chúng. Tôi nện chúng nó một trận,