đích là mũi tẹt!" - Kolia lẩm bẩm một mình khi soi gương và mỗi lần rời
khỏi tấm gương bao giờ lòng cũng đầy uất ức. "Có thật là mặt nom thông
minh không?" - đôi khi nó nghĩ, thậm chí nghi ngờ điều đó. Tuy nhiên
không nên cho rằng mối quan ngại về gương mặt và tầm vóc choán hết tâm
hồn nó. Trái lại, mặcdù những phút đứng trước gương vô cùng cay cú cho
nó, nhưng nó quên ngay, thậm chí quên lâu "dành hết tâm trí cho những ý
tưởng và đời thực", như nó tự xác định hoạt động của mình.
Lát sau Aliosa xuất hiện và vội vã đến chỗ Kolia. Còn cách mấy bước,
Kolia đã thấy rõ Aliosa hân hoan ra mặt. "Anh ta vui sướng vì gặp ta thực?"
- Kolia nghĩ, trong lòng thích thú, tiện thể xin lưu ý rằng Aliosa thay đổi rất
nhiều từ khi chúng ta không nói đến anh nữa: anh đã bỏ bộ áo thầy tu và
bây giờ anh mặc bộ áo đuôi tôm may tuyệt đẹp, đội chiếc mũ mềm tròn
trĩnh, tóc cắt ngắn. Cách trang phục như thế tôn anh lên rất nhiều, anh nom
đẹp trai lắm. Khuôn mặt đáng yêu của anh bao giờ cũng vui vẻ, nhưng đây
là sự ui vẻ dịu hiện và trầm tĩnh. Kolia ngạc nhiên thấy Aliosa ra gặp nó mà
không mặc bành tô, chắc là anh vội vã, từ trong buồng đi ngay ra. Anh chìa
tay ra cho Kolia.
- Rốt cuộc cậu đã đến, chúng tôi mong cậu mà!
- Có những lý do mà lát nữa anh sẽ biết. Dùsao tôi vui mừng được làm
quen với anh. Từ lâu tôi vẫn mong có dịp và được nghe nói nhiều về anh. -
Kolia nói lúng búng, thở hổn hển.
- Chưa gặp mặt thì chúng ta cũng đã quen nhau rối, tôi cũng đã nghe nói
nhiều về cậu, nhưng cậu đến đây, tôi nói là đến đây, muộn mất rồi.
- Sự thể ở đây ra sao?