hơn nữa. Thế là người ta nghĩ ra các thứ ngữ cổ điển. Đấy là ý nghĩ đầy đủ
của tôi về chúng, và tôi hy vọng rằng tôi sẽ không bao giờ thay đổi ý nghĩ
ấy, - Kolia dứt lời một cách gay gắt. Mỗi bên má nó nổi lên một điểm màu
hồng.
- Đấy là sự thật! - Xmurov vẫn chăm chú nghe, bỗng lên tiếng tán đồng
bảng giọng lanh lảnh và quả quyết - Thế mà anh là người đứng đầu lớp về
tiếng Latin! - Một đứa trong đám trẻ bỗng thốt lên.
- Đúng đấy, ba ạ, anh ấy nói thế, nhưng anh ấy là người đứng đầu lớp về
tiếng Latin đấy. - Ilusa cũng nói.
- Thế là thế nào? - Kolia thấy cần thiết phải tự vệ, tuy nó rất thích lời ca
ngợi. - Tiếng Latin tôi học thuộc lòng, bởi vì cần phải như thế, bởi vì tôi đã
hứa với mẹ rằng sẽ học xong giáo trình, mà tôi cho rằng đã bắt tay vào việc
gì thì phải làm cho tốt, nhưng trong thâm tâm tôi khinh bỉ sâu sắc môn học
cổ điển và tất cả cái trò ti tiện ấy… Anh có đồng ý không, anh Karamazov?
- Nhưng tại sao lại là "ti tiện"? - Aliosa lại mỉm cười.
- Này anh ạ, các tác phẩm cổ điển đều được dịch ra mọi thứ tiếng, thành thử
chẳng cần biết tiếng Latin mới nghiên cứu được các tác gia cổ điển, mà đấy
chỉ là biện pháp cảnh sát, và cốt để làm cùn nhụt khả năng của người ta.
Thế không phải là ti tiện thì là gì?
- Ai dạy cho cậu những điều ấy? - Cuối cùng Aliosa ngạc nhiên kêu lên.
- Thứ nhất là chính tôi có thể hiểu được, chẳng cần ai dạy cả. Thứ hai, điều
tôi vừa nói với anh về các nhà cổ điển đã được dịch ra thì chính
Kolbaxinikov đã nói với toàn thể học sinh lớp ba…