ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 681

thổ lộ tâm tình với chúng, – một ý nghĩ buồn rầu thoáng qua trong óc chàng,
– nhục nhã!... Hãy kiên nhẫn, cam chịu và lặng im!”

[137]

– chàng kết luận ý

nghĩ của mình bằng câu thơ ấy, nhưng chàng lại nén lòng để tiếp tục làm
việc. Chuyển sang kể về bà Khokhlakova, chàng thậm chí lại trở nên vui vẻ,
toan kể một chuyện cười mới đây về bà ta tuy chuyện không ăn nhập gì với
công việc, nhưng viên dự thẩm ngăn lại và lễ phép đề nghị chàng “đi vào cái
căn bản hơn”. Cuối cùng, sau khi tả lại nỗi thất vọng của mình và kể về lúc
ra khỏi nhà bà Khokhlakova, chàng đã nghĩ đến chuyện “thà cắt cổ một kẻ
nào để xoay cho được ba ngàn rúp”, người ta lại bảo chàng ngừng lại và ghi
câu “muốn cắt cổ một người nào”. Mitya mặc cho ghi. Cuối cùng đến chỗ
chàng đột nhiên biết Grushenka đã đánh lừa chàng, rời khỏi nhà Samsonov
ngay sau khi chàng đưa nàng tới đấy trong khi chính nàng bảo rằng sẽ ở nhà
ông già đến nửa đêm. “Thưa các ông, nếu lúc ấy tôi không giết con Fenya
thì chỉ là vì tôi không có thì giờ” – kể đến chỗ ấy, chàng bỗng buột miệng
nói. Câu này người ta cũng ghi lại cẩn thận. Mitya rầu rĩ chờ, rồi bắt đầu
thuật lại việc chàng chạy vào vườn nhà bố mình, lúc ấy viên dự thẩm ngăn
lại và mở chiếc cặp lớn vẫn đặt cạnh ông ta trên đi văng, lấy ra cái chày
bằng đồng.

– Ông biết vật này chứ? – ông ta chìa ra cho Mitya.

– A có! – Chàng nhếch mép cười ảo não. – Không biết sao được! Cho

tôi xem nào... Quái quỷ, không cần\

– Ông đã quên không nói đến nó. – Viên dự thẩm nhận xét.

– Quỷ thật! Tôi không định giấu các ông, chẳng lẽ cái đó cần cho các

ông đến thế ư, các ông nghĩ sao? Chẳng qua là tôi chẳng nhớ gì đến nó nữa.

– Xin ông làm ơn kể tỉ mỉ về việc ông đã lấy nó làm vũ khí như thế

nào?

– Vâng được thôi, xin sẵn lòng, thưa các ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.