ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 679

– Tôi sẽ theo đúng những lời khuyên hợp lý của ông. – Viên biện lý

bỗng xen vào, nói với Mitya. – Nhưng tôi vẫn không từ bỏ một câu hỏi.
Chúng tôi rất cần biết một điều cực kỳ trọng yếu: ông cần đúng số tiền như
thế, nghĩa là đúng ba nghìn, để làm gì?

– Để làm gì ấy à? A, để... là để... trả nợ.

– Trả ai vậy?

– Điều đó thì tôi nhất quyết không chịu nói, thưa các ông! Các ông ạ,

không phải là tôi không thể nói được, hay không dám, hay tôi sợ, mà vì đấy
là chuyện dấm dớ, chẳng đáng kể, tôi không nói vì đây là vấn đề nguyên tắc:
đấy là đời tư của tôi, tôi không cho phép ai xọc vào đời tư của tôi. Đối với
tôi đấy là vấn đề nguyên tắc. Câu hỏi của ông không liên quan đến công
việc, mà tất cả những gì không dính líu đến công việc là đời tư của tôi! Tôi
muốn trả món nợ, món nợ danh dự, còn trả cho ai thì tôi không nói đâu.

– Xin để chúng tôi ghi lại điều đó. – Viên biện lý nói.

– Xin cứ việc. Cứ ghi như thế: tôi không nói, nhất quyết không nói.

Hãy viết rằng thậm chí tôi coi việc nói ra điều đó là bất lương. Các ông sao
mà có lắm thời gian ghi chép đến thế kia chứ!

– Thưa quý ông, cho phép chúng tôi báo trước và một lần nữa nhắc nhở

ông, nếu như ông không biết một điều, – viên biện lý nói với giọng quở
trách đặc biệt, rất nghiêm nghị, – ông hoàn toàn có quyền không trả lời câu
hỏi chúng tôi đưa ra với ông, ngược lại chúng tôi không có quyền gì buộc
ông phải trả lời, nếu như ông không muốn trả lời vì lý do này hay lý do
khác. Đấy là tùy ý ông thôi. Nhưng chúng tôi phải nói cho ông rõ rằng trong
trường hợp như hiện nay, ông không chịu cho biết điều này hay điều khác thì
chỉ có hại cho ông thôi. Tôi đề nghị tiếp tục.

– Thưa các ông, tôi không bực tức đâu... tôi... – Mitya nói lí nhí, hơi

ngượng về lời quở trách, – thì đây, thưa các ông, lần ấy tôi đến ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.