ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 678

chính tôi đã từng làm viên chức nhà nước, ha-ha-ha! Xin các ông đừng giận,
các ông tha thứ cho sự xấc xược của tôi chứ? – Chàng la lên, nhìn họ với
một vẻ gần như hiền từ pha lẫn sự ngạc nhiên. – Thì đấy là lời của Mitka
Karamazov nói mà ra, vậy thì có thể bỏ qua được, bởi vì người thông minh
mà như thế thì không thể bỏ qua được, còn Mitka thì bỏ qua cho hắn được!
Ha-ha!

Nikolai Parfenovich cũng cười theo. Viên biện lý tuy không cười nhưng

không rời mắt khỏi Mitya, chăm chú nhìn, dường như không bỏ qua một lời
nào, một cử chỉ nhỏ nhất nào, một thoáng rung động nhỏ trên nét mặt chàng.

– Nhưng chúng tôi đã làm như thế với ông ngay từ đầu. – Nikolai

Parfenovich đáp, vẫn tiếp tục cười. – Chúng tôi không làm ông rối trí bằng
những câu hỏi: buổi sáng ông trở dậy như thế nào và ăn gì, mà thậm chí bắt
đầu từ một điều quá quan trọng.

– Tôi hiểu, tôi đã hiểu và quý trọng, và giờ đây càng quý trọng hơn

lòng nhân từ thực sự của ông đối với tôi, lòng nhân từ có một không hai,
xứng với những tâm hồn vô cùng cao cả. Cả ba chúng ta ở đây đều là những
con người cao quý, hãy làm sao cho mọi việc giữa chúng ta đều dựa trên sự
tin cậy lẫn nhau của những người có học, thuộc giới thượng lưu, gắn bó với
nhau bởi dòng dõi quý tộc và danh dự. Dẫu sao hãy cho phép tôi coi các ông
là những người bạn tốt nhất của tôi trong giây phút này của đời tôi, giây
phút mà danh dự của tôi bị hạ nhục! Nói vậy các ông không bực chứ, thưa
các ông, các ông không bực chứ?

– Trái lại, ông nói hay lắm, ông Dmitri Fyodorovich ạ. – Nikolai

Parfenovich hoan nghênh với vẻ trịnh trọng.

– Còn những điều vặt vãnh, tất cả những điều vặt vãnh bới móc ấy thì

vứt quách nó đi. – Mitya hân hoan kêu lên. – Không thì có mà quỷ biết được
sự thể sẽ ra sao, phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.