ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 922

C’est charmant

[154]

, kẻ ăn chực. Đúng, tôi chính là một loại như thế.

Tôi là gì trên Trái đất, nếu không phải là kẻ ăn chực? Thêm nữa, tôi nghe
cậu và hơi ngạc nhiên: quả tình cậu dường như đang chấp nhận tôi như một
cái gì có thực, chứ không chỉ là ảo tưởng của cậu như lần trước...

– Không một lần nào ta coi nhà ngươi là có thực. – Ivan thét lên, thậm

chí hơi điên cuồng. – Ngươi là sự giả dối, là căn bệnh của ta, là bóng ma của
ta. Ta chỉ không biết làm cách nào tiêu diệt nhà ngươi, và ta thấy cần chịu
đựng nhà ngươi một thời gian nào đó. Ngươi là ảo giác của ta, nhưng chỉ từ
một phía mà thôi... tư tưởng và tình cảm của ta, mà chỉ những tư tưởng và
tình cảm ghê tởm nhất và ngu độn nhất. Về phương diện ấy, ta thấy ngươi
quả là thú vị, nếu như ta có thời giờ bận rộn với ngươi...

– Khoan, khoan, tôi tố cáo cậu: ban nãy bên cây đèn đường, cậu chồm

lên với Alyosha và quát: “Chú được nó cho biết! Tại sao chú biết nó vẫn đến
với ta?” Đấy là cậu nhắc đến tôi. Thành thử chỉ một khoảnh khắc nhỏ cậu tin
là tôi có thực. – Người thượng lưu nói một cách mềm mỏng.

– Phải, đấy là chỗ yếu của thiên nhiên... nhưng ta không thể tin ngươi

được. Ta không biết lần trước ta ngủ hay đi lại. Có lẽ lần ấy ta chỉ mơ thấy
ngươi, chứ không phải nhìn thấy trong thực tế.

– Nhưng tại sao ban nãy cậu nghiệt ngã với Alyosha như vậy? Anh ta

dễ thương: tôi có lỗi với anh ta về trưởng lão Zosima.

– Câm đi, không được nói đến Alyosha! Sao ngươi dám như thế, thằng

hầu! – Ivan lại bật cười.

– Chửi mà lại cười, đấy là dấu hiệu tốt. Nhưng hôm nay cậu nhã nhặn

với tôi hơn lần trước nhiều, tôi hiểu vì sao: đấy là quyết định vĩ đại...

– Im đi, không được nói đến quyết định! – Ivan hùng hổ quát lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.