Mitya giật mình, muốn thốt lên điều gì, nhưng im lặng. Tin ấy tác động
mạnh đến chàng. Rõ ràng chàng đau khổ muốn biết chi tiết cuộc nói chuyện,
nhưng lại sợ hỏi lúc này: có cái gì tàn bạo và khinh miệt từ Katya như mũi
dao đâm vào chàng lúc này.
– Ngoài ra chị ấy nói: nhất định tôi sẽ làm cho lương tâm anh ấy yên ổn
về việc chạy trốn. Nếu đến lúc ấy Ivan không bình phục thì chính tôi sẽ lo
liệu.
– Chú đã nói chuyện ấy với tôi rồi. – Mitya trầm ngâm nói.
– Còn anh đã kể lại với Grusha. – Alyosha nhận xét.
– Phải, – Mitya thú nhận, – sáng hôm nay Grusha sẽ không đến, –
chàng rụt rè nhìn em. – Chiều nàng mới đến. Hôm qua khi tôi vừa nói với
nàng rằng Katya sẽ hành động, nàng im lặng, rồi bĩu môi. Nàng chỉ thì thầm:
“Mặc nó!” Nàng hiểu đây là việc quan trọng. Tôi không dám thử hơn nữa.
Hình như bây giờ nàng hiểu rằng Katya yêu Ivan, chứ không phải yêu tôi.
– Thật ư? – Alyosha buột ra.
– Có lẽ, mà cũng không phải như thế. Có điều sáng nay nàng sẽ không
đến. – Mitya vội vã cho biết lần nữa. – Tôi giao cho nàng một việc... Chú
này, Ivan hơn tất cả chúng ta. Chú ấy phải sống, chứ không phải chúng ta.
Chú ấy sẽ khỏe lại.
– Anh tưởng tượng xem, Katya tuy lo sợ cho anh ấy, nhưng hầu như
không nghi ngờ gì rằng anh ấy sẽ bình phục. – Alyosha nói.
– Như vậy là nàng tin chắc rằng Ivan sẽ chết. Vì sợ hãi nên nàng mới
tin là chú ấy sẽ khỏi.
– Anh ấy tạng người khỏe mạnh. Tôi cũng rất hy vọng rằng anh ấy sẽ
bình phục. – Alyosha nói với vẻ lo ngại.