ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 237

tôi nghĩ ra là nên đón ở đây, vì nhất định chú phải đi qua đây, không còn con
đường nào khác về tu viện. Nào, kể hết sự thật đi, giẫm bẹp tôi như giẫm
con gián đi... Mà chú làm sao thế?

– Không sao, anh ạ... là vì tôi hoảng sợ đấy thôi, ôi chao, anh Dmitri!

Vừa rồi máu của ba... – Alyosha bật khóc, anh muốn khóc từ lâu và bây giờ
trong tâm hồn anh có cái gì bục ra. – Anh suýt giết chết ba... anh nguyền rủa
ba... vậy mà bây giờ... lúc nãy... anh bông đùa... “đưa tiền đây, không thì mất
mạng!”

– Vậy thì sao chứ? Bất nhã phải không? Không hợp với tình thế ư?

– Không... tôi nói vậy thôi...

– Khoan. Hãy nhìn cảnh đêm kia: tối tăm biết bao, những đám mây kia,

gió thổi ào ào! Tôi đứng nấp dưới cây liễu đợi chú, và bỗng nhiên tôi nghĩ
(thề có trời): sống lay lắt nữa làm gì, chờ đợi cái gì? Sẵn đây có cây liễu, có
khăn tay, có sơ mi, có thể bện thành dây thừng, nhúng ướt đi nữa, và giải
thoát cho Trái đất khỏi phải nặng mình vì tôi, khỏi phải ô danh vì sự có mặt
hèn hạ của tôi! Thế rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân chú. Trời ơi, tuồng như
có luồng ánh sáng rọi xuống người tôi; vậy là trên đời này vẫn còn có một
người mà tôi yêu mến, người đó đây kia, người em dễ thương mà tôi yêu
nhất trên đời, người duy nhất mà tôi yêu! Tôi yêu chú quá chừng, giây phút
ấy tôi yêu chú đến nỗi muốn nhảy bổ đến ôm quàng lấy cổ chú! Nhưng một
ý nghĩ ngu ngốc chợt nảy ra: “Ta dọa chú ấy một tí cho vui.” Tôi gào lên
như thằng ngốc: “Đưa tiền đây!” chú tha thứ cho hành động ngu xuẩn ấy,
đây chỉ là trò vớ vẩn, chứ trong tâm hồn tôi... cũng không đến nỗi nào... Mà
thôi, nói đi, ở đấy ra sao? Nàng nói gì? Đè bẹp tôi đi, hạ thủ tôi đi, đừng tiếc
thương! Nàng điên tiết lên phải không?

– Không, không phải thế... Hoàn toàn không phải thế, anh Mitya ạ. Ở

đấy... vừa rồi tôi gặp cả hai người.

– Hai người nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.