nhân cao quý của ngài có được hít thở không khí tự do không ạ?” – “Có chứ,
– ngài trả lời, – nhà này cần mở cửa thông gió hay cửa lớn ra, bởi vì không
khí ở đây tù hãm quá.” Đúng là mọi cái đều như thế. Can gì họ bận tâm đến
không khí của tôi? Mùi tử thi cũng không khó chịu hơn. “Tôi sẽ không làm
hỏng không khí của các người, – tôi nói, – tôi sẽ thửa đôi giày và sẽ đi nơi
khác.” Ôi các con thân yêu, đừng trách móc mẹ của các con! Nikolai Ilyich
mình ơi, phải chăng tôi không còn vừa ý mình nữa, bây giờ tôi chỉ còn có
thằng Ilyushechka, chỉ có nó yêu mến tôi khi nó đi học về. Hôm qua nó
mang về một quả táo. Thứ lỗi cho tôi, hỡi những người thân yêu của tôi, thứ
lỗi cho mẹ, các con yêu quý, mẹ hoàn toàn cô độc, tại sao các con lại ghê
tởm không khí của mẹ!
Người đàn bà tội nghiệp bỗng òa khóc nức nở, nước mắt tuôn như suối.
Ông đại úy đâm bổ đến với vợ.
– Bà nó ơi, bà nó ơi, mình ơi, thôi, thôi mà! Mình không cô đơn đâu.
Cả nhà yêu mình, cả nhà tôn sùng mình! – Ông ta lại hôn cả hai tay vợ và
dùng hai tay âu yếm vuốt ve mặt bà ta; ông ta vơ lấy chiếc khăn ăn lau nước
mắt cho bà ta. Alyosha có cảm giác như chính anh cũng ứa lệ. – Nào, ông
nhìn thấy chứ? Nghe thấy chứ? – Ông ta đột nhiên hung hăng quay về phía
anh, giơ tay chỉ người vợ mất trí tội nghiệp.
– Tôi nhìn thấy và nghe thấy. – Alyosha nói lí nhí.
– Ba ơi, ba! Chẳng lẽ có ông ta, ba lại... Mặc xác ông ta, ba! – Thằng bé
bỗng hét lên, nhỏm dậy trên chiếc giường của nó và nhìn bố bằng tia mắt
nảy lửa.
– Này thôi, làm trò hề đủ rồi đấy, đừng giở trò ngu ngốc nữa, không đi
đến đâu đâu! – Varvara Nikolaevna bỗng gào lên vẫn từ cái góc buồng ấy, cô
ta đã điên tiết lắm rồi, thậm chí giậm chân xuống sàn.
– Lần này con nổi nóng thật bất công quá đấy. Varvara Nikolaevna ạ,
ba sẽ làm con vừa lòng ngay đây. Xin mời ông đội mũ vào, chúng ta sẽ đi