ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 318

Bỗng nhiên, ông ta nhấc cao chân phải, hung hãn nhảy tới dùng gót

giày chà đạp lên hai tờ giấy bạc, cứ mỗi lần nện gót lại nghẹn ngào kêu lên:

– Tiền của ông đấy! Tiền của ông đấy! Tiền của ông đấy! – Đột nhiên

ông ta nhảy lùi lại và vươn thẳng người trước Alyosha. Tất cả bộ dạng của
ông biểu lộ một vẻ kiêu hãnh khôn tả.

– Ông hãy về nói lại cho những người sai ông đến đây biết rằng búi xơ

mướp không bán danh dự của mình. – Ông ta quát lên, một tay dang ra. Rồi
ông ta quay ngoắt đi và bỏ chạy, nhưng chưa được năm bước ông ta bỗng
quay cả toàn thân lại, vẫy chào Alyosha. Rồi chạy chưa được năm bước nữa,
ông ta quay lại lần cuối cùng, lần này thì không còn nụ cười mếu máo nữa,
trái lại khuôn mặt run rẩy chan hòa nước mắt. Ông ta gào lên bằng một
giọng thảm thiết, nghẹn ngào, đứt quãng:

– Tôi sẽ nói gì với các con tôi nếu như tôi nhận món tiền của các người

đền bù cho sự nhục nhã của tôi?

Nói xong ông ta bỏ chạy và lần này không quay lại nữa. Alyosha nhìn

theo ông ta, lòng buồn khôn xiết. Ôi, anh hiểu rằng cho đến phút chót ông ta
vẫn không biết rằng ông ta vò nát và vứt đi những tờ giấy bạc. Ông già
không quay lại lần nào nữa, Alyosha không muốn chạy theo và cũng không
muốn gọi ông ta, anh biết tại sao. Khi ông ta đã khuất dạng, Alyosha nhặt
hai tờ giấy bạc lên. Hai tờ giấy nát nhàu, bẹp gí, bị nhấn sâu vào cát, nhưng
vẫn nguyên lành, thậm chí còn sột soạt như mới khi Alyosha trải chúng ra,
vuốt cho phẳng. Vuốt phẳng rồi, anh gấp chúng lại, cho vào túi và về báo
cho Katerina Ivanovna biết kết quả việc anh làm theo sự nhờ cậy của nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.