ANH EM NHÀ KARAMAZOV - Trang 431

tôi không thể đọc thiên truyện thánh ấy mà không rơi lệ. Vĩ đại xiết bao, bí
ẩn biết chừng nào, không thể tưởng tượng nổi! Sau này tôi đã từng nghe
những kẻ giễu cợt và phỉ báng nói những lời ngạo mạn: làm sao Chúa Trời
có thể giao phó một người thánh thiện được Ngài yêu mến cho quỷ hành hạ,
làm sao có thể cướp đi tất cả con cái của ông ta, khiến ông ta mắc bệnh và
phát ung nhọt đến nỗi dùng mảnh sành cạo mủ vết thương của mình, mà đấy
là Chúa chỉ cốt để khoe với quỷ Sa-tăng: “Mi xem đấy, vị thánh của ta có thể
vì ta mà chịu đựng đến như vậy.” Tuy nhiên, sự tích ấy vĩ đại bởi lẽ đấy là
một bí nhiệm: cái biểu hiện trần thế chóng tàn và chân lý vĩnh cửu tiếp xúc
với nhau. Sự thật trần thế chứng kiến sự thật vĩnh cửu thành tựu trước mắt.
Vẫn như những ngày đầu sáng tạo, Đấng Sáng thế kết thúc mỗi ngày bằng
lời ngợi khen: “Tốt đẹp thay những gì ta đã làm ra!” Ngài nhìn Job và lại
hãnh diện về tác phẩm của mình. Còn Job ngợi ca Chúa Trời, chẳng những
ông phụng sự Chúa Trời mà ông phụng sự tất cả sự sáng tạo của Ngài từ thế
hệ này sang thế hệ khác, đời đời kiếp kiếp, và đấy là định mệnh. Lạy trời,
cuốn sách tuyệt diệu làm sao và những bài học sâu nhiệm làm sao! Thánh
kinh ban cho con người phép lạ và sức mạnh mãnh liệt dường bao! Đấy là
bức tượng miêu tả thế giới, con người và tính cách con người, tất cả đều
được gọi tên và chỉ rõ cho vạn thế. Biết bao nhiêu bí nhiệm đã được giải đáp
và phơi mở: Chúa Trời lại gây dựng cho Job, ban tài sản cho ông ta, nhiều
năm trôi qua, ông ta lại có con và yêu quý chúng – trời ơi: “Làm sao ông ta
có thể yêu những đứa con sau này, khi những đứa trước không còn nữa? Mỗi
lần nhớ đến những đứa đã mất, lẽ nào ông còn được hạnh phúc trọn vẹn với
những đứa con sau này, dù đối với ông họ đáng yêu đến đâu đi nữa?” Nhưng
có thể lắm chứ: nỗi đau xót lâu năm dần dần chuyển thành niềm vui sướng
êm đềm, cảm động – đó là một bí nhiệm vĩ đại của đời người; bầu máu nóng
của tuổi trẻ nhường chỗ cho tuổi già sáng sủa, hiền hoà: tôi cảm tạ mặt trời
mọc hằng ngày, trái tim tôi vẫn hát ca mừng mặt trời như trước, nhưng tôi
yêu ánh tịch dương hơn, tôi yêu những tia nắng dài chênh chếch buổi chiều
tà gợi nên những kỷ niệm êm dịu, cảm động những hình ảnh đáng yêu trong
cả cuộc đời dài lâu được Chúa ban phước – và bao trùm lên tất cả là sự thật
của Chúa làm cảm động lòng người, hòa giải hận thù và tha thứ tất thảy! Đời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.