phụ nữ thượng lưu đa cảm và có nhiều đức tính tốt, chân thành. Khi trưởng
lão cuối cùng cũng đến chỗ bà ta, bà ta hoan hỉ chào đón:
– Con phải hết sức đau lòng khi nhìn cảnh tượng cảm động ấy! – Bà ta
xúc động, nói không hết lời. – Ôi, con hiểu dân chúng yêu Cha, chính con
cũng yêu nhân dân, làm sao không yêu nhân dân cho được, nhân dân Nga
của chúng ta tuyệt vời, chất phác trong sự hùng vĩ của mình!
– Sức khỏe của con gái con ra sao? Hai mẹ con lại muốn nói chuyện
với ta ư?
– Ôi, con khẩn khoản cầu xin, con van nài, con sẵn lòng quỳ xuống và
quỳ suốt ba ngày dưới cửa sổ buồng Cha cho đến khi Cha cho chúng con
vào gặp. Chúng con đến gặp Cha, ôi đấng chữa bệnh vĩ đại, để bày tỏ lòng
biết ơn hân hoan của chúng con. Cha đã chữa khỏi bệnh cho Liza của con,
khỏi hẳn rồi, là bởi hôm thứ năm Cha đã nguyện kinh cho nó, Cha đã đặt tay
lên nó. Chúng con nóng lòng muốn hôn đôi tay ấy, muốn bày tỏ tình cảm
của chúng con và lòng sùng kính của chúng con.
– Vậy là chữa lành hẳn rồi ư? Cháu nó vẫn còn nằm trong ghế bành kia
thôi?
– Nhưng đã hết hẳn sốt đêm, đã hai ngày nay rồi, kể từ thứ năm. – Bà
mẹ vội nói một cách nóng nảy. – Hơn thế nữa, chân cháu đã vững. Sáng nay
trở dậy cháu nó khỏe mạnh, nó ngủ được suốt đêm. Cha xem, mặt nó hồng
hào, mắt long lanh. Trước kia nó cứ khóc suốt, bây giờ thì nó cười vui vẻ
sung sướng. Hôm nay nó cứ một mực đòi nâng nó đứng dậy, nó đứng được
suốt một phút, không cần ai đỡ. Nó cược với con rằng hai tuần nữa nó sẽ
nhảy được điệu quadrille. Con cho mời ông bác sĩ Herzenstube ở vùng này.
Ông ấy nhún vai nói: tôi ngạc nhiên, tôi không hiểu. Vậy mà Cha lại muốn
chúng con đừng quấy rầy Cha, làm sao chúng con có thể không bay ngay
đến đây để tạ ơn Cha kia chứ? Liza, Liza, cảm ơn Cha đi, cảm ơn đi!