ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 108

- Lúc đó, Katla sẽ ăn thịt họ - Jonathan đã nói như vậy. Khi tôi nhớ tới điều
ấy, tôi thấy rùng mình giữa ánh nắng mặt trời. Tới lúc đó, Katla vẫn chỉ là
một cái tên khủng khiếp đối với tôi, không hơn không kém.

Khắp sân làng đều yên lặng như tờ khi Tengil chỉ tay, chỉ có một con chim
nhỏ đậu mãi trên cao phía sau hắn là đang hót véo von, chẳng hề biết những
gì Tengil đang làm phía dưới này, bên những hàng cây chanh tây.

Rồi còn có tiếng khóc nữa. Thật xót xa khi phải nghe họ khóc, những ngưòi
vợ mất chồng và những đứa con sẽ không còn bao giờ nhìn thấy cha nữa.
Mọi người đều khóc; tôi cũng khóc.

Tengil không nghe thấy tiếng khóc; hắn vẫn ngồi trên ngựa, tay cứ chỉ, chỉ
tiếp, và viên kim cương trên ngón tay trỏ của hắn cứ loang loáng mỗi khi
hắn giáng cái án tử hình xuống một người nào đó. Thật hãi hùng; chỉ cần
bằng một ngón tay, hắn cũng đủ bắt người ta phải chết.

Nhưng trong số những người bị hắn chỉ tay, có một người hẳn đã phát điên
khi bác ấy nghe thấy con khóc, vì đột nhiên bác tách ra khỏi hàng, và trước
khi bọn lính kịp giữ bác lại, bác đã lao tới chỗ Tengil.

- Đồ bạo ngược! - Bác quát to. - Sẽ có ngày mày cũng phải chết, mày đã
nghĩ đến điều đó chưa hả!

Và bác tát Tengil.

Không một thớ thịt nào trên người Tengil nhúc nhích. Hắn chỉ ra hiệu bằng
tay và tên lính gần nhất vung gươm. Tôi nhìn thấy nó loang loáng dưới ánh
mặt trời, nhưng đúng lúc đó, Jonathan túm lấy gáy tôi, ép tôi vào ngực anh,
che mặt tôi đi, nên tôi không còn thấy gì nữa. Nhưng tôi cảm thấy, có lẽ tôi
nghe thấy, tiếng nức lên trong lồng ngực Jonathan, và khi chúng tôi đi về,
anh đã khóc - điều hiếm khi xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.