ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 107

- Không, không có nhiều lắm, - ông ta đáp. Sau đó, ông ta nhìn thẳng vào
tôi và tôi trông thấy đôi mắt ông ta; trên đời này chỉ có Jonathan là có đôi
mắt sáng đẹp như vậy.

Nhưng mà đúng là anh ấy chẳng hề có chút ý thức nào cả. Làm sao mà anh
ấy lại có gan ra tận đây, trước mũi Tengil như thế này! Tất nhiên, cho
không ai nhận ra anh ấy. Ngay cả ông Mathias cũng không nhận ra, đến tận
khi anh ấy vỗ vào lưng ông và hỏi:

- Ông bạn, mình đã gặp nhau trước đây bao giờ chưa nhỉ?

Jonathan thích hoá trang. Tôi muốn nói là khi chúng tôi còn sống dưới trần
gian, anh ấy thường đóng kịch cho tôi xem trong gian bếp vào các buổi tối.
Anh có thể đóng những vai trông thật khủng khiếp và vui nhộn đến nỗi
nhiều khi tôi cười, cười tới mức đau cả bụng.

Nhưng còn bây giờ, tại đây, trước mặt Tengil, thì quả thật là liều lĩnh.

- Anh cũng phải xem chuyện gì xảy ra chứ - anh thầm thì, và anh không
còn cười nữa, cũng vì chẳng còn gì để cười nữa.

Vì Tengil đang ra lệnh cho tất cả đàn ông ở Thung lũng Bông hồng Dại
đứng ra thành một hàng trước mặt hắn, và bằng ngón tay trỏ độc ác của
hắn, hắn chỉ vào người nào mà hắn muốn đưa sang bên kia sông, về
Karmanyaka. Jonathan đã giải thích cho tôi ý nghĩa của việc đó. Trong số
những người bị Tengil chỉ tay ấy, không ai còn sống sót mà quay lại. Họ
phải làm việc quần quật ở Karmanyaka, khuân đá lên xây pháo đài cho
Tengil trên đỉnh ngọn núi của Những Ngọn Núi Cổ xưa. Một pháo đài
không kẻ thù nào đánh chiếm nổi, sẽ không ai chiếm nổi, và trong đó,
Tengil trị vì trong sự tàn ác của hắn, năm này qua năm khác, mà vẫn cảm
thấy an toàn.

Nhưng biết bao nhiêu nô lệ đã phải đi xây pháo đài đó, và họ phải làm việc
quần quật cho đến khi gục ngã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.