ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 111

Khi chúng tôi về tới nhà ông Mathias, chúng tôi thấy thằng Dodik phệ đang
nằm trên cỏ, chơi xúc xắc với ba thằng lính Tengil khác. Chắc chúng đã hết
nhiệm vụ, tôi nghĩ, vì thấy chúng nằm đó, giữa những bụi hồng dại suốt cả
buổi chiều. Qua cửa sổ nhà bếp, chúng tôi có thể trông thấy bọn chúng.
Chúng chơi xúc xắc, ăn thịt và uống bia mà chúng đem từ sân làng về đây,
cả mấy xô đầy. Dần dần, chúng thôi chơi xúc xắc. Rồi chúng ăn thịt, uống
bia. Rồi chúng chỉ uống bia. Và rồi chúng không làm gì nữa, mà chỉ bò
quanh như mấy con ong trong bụi cây. Cuối cùng, cả bốn thằng lăn ra ngủ.
Mũ sắt và áo khoác của chúng nằm phơi trên cỏ, đúng chỗ chúng cởi ra, vì
có ai lại đi uống bia khi mặc bộ áo khoác len dày bịch giữa một ngày nóng
ấm như vậy?

- Nhưng nếu Tengil biết chuyện, thì chúng nhừ đòn, - Jonathan nói.

Sau đó, anh biến mất qua khung cửa, và truớc khi tôi kịp sợ, anh đã quay
lại, tay ôm một chiếc áo khoác và một chiếc mũ sắt.

- Cháu lấy những thứ ghê tởm này làm gì? Ông Mathias hỏi.

- Cháu cũng chưa biết, - Jonathan trả lời. - Nhưng biết đâu có lúc cháu cần
đến.

- Cũng biết đâu có lúc cháu sẽ bị bắt, - ông Mathias nói tiếp.

Nhưng Jonathan rứt bộ râu giả và bộ áo quần rách nát ra, đội mũ và mặc áo
khoác vào, trông kìa, giống y như một tên lính Tengil; thật ghê người. Ông
Mathias rùng mình và bảo anh vì Chúa hãy cất giấu những của nợ ấy vào
trong nơi ẩn náu.

Jonathan làm như vậy.

Rồi chúng tôi nằm xuống, ngủ cho hết ngày, vì thế tôi không biết điều gì
xảy ra khi thằng Dodik phệ và đồng bọn thức dậy và truy xem chiếc mũ và
áo khoác của thằng nào bị mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.