ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 82

vào Hang Katla.

Nhưng khi ấy, một điều kì diệu xảy ra. Các bạn có tin không chứ, bên ngoài
một ngôi nhà trắng nhỏ, một ông già đang ngồi trên một chiếc ghế dài kê
sát tường, đang cho chim bồ câu ăn. Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ dám làm cái
chuyện ấy nếu trong tất cả đàn chim bồ câu xám ấy không có một con bồ
câu trắng như tuyết. Có đúng một con!

Nước mắt tôi giàn dụa; tôi chỉ trông thấy bồ câu như vậy ở nhà cô Sofia và
có một lần trên bậu cửa nhà tôi từ ngày xưa, nơi thế giới khác.

Khi đó, tôi làm một chuyện chưa từng ai nghe thấy. Tôi nhảy từ trên mình
Fyalar xuống, và chỉ hai sải chân, tôi đã đến bên cụ già. Tôi lao vào lòng
cụ, hai tay ôm choàng lấy cụ, miệng nói thì thào một cách tuyệt vọng:

- Giúp cháu với! Cứu cháu với! Hãy nói rằng ông là ông của cháu!

Tôi sợ quá, và chắc rằng cụ sẽ đẩy tôi ra khi cụ trông thấy Veder và Kader
đầu đội mũ sắt đen sì phía sau tôi. Tại sao cụ lại phải nói dối vì tôi cơ chứ
để rồi cuối cùng sẽ bị tống vào Hang Katla?

Nhưng cụ không đẩy tôi ra. Cụ ôm chặt lấy tôi và tôi cảm thấy cánh tay
nhân hậu, tốt lành của cụ bao bọc lấy tôi, che chở cho tôi khỏi mọi điều dữ.

- Cậu bé của ta, - ông nói to cho Veder và Kader nghe thấy - Cháu biến đi
đâu suốt thế hả? Mà cháu đã làm gì, thằng cháu bất hạnh, khi về nhà cùng
với mấy ông lính thế này?

Ông tội nghiệp của cháu, khổ thân ông đã phải nghe những lời mắng mỏ
nặng lời biết bao của Veder và Kader! Chúng cứ mắng đi mắng lại, rồi nói
rằng nếu ông không trông lũ cháu cẩn thận, cứ để chúng lang thang vào
trong vùng núi non của Nangiyala, thì rồi ông sẽ không còn đứa cháu nào
nữa, cho ông biết tay, để rồi ông không bao giờ quên. Nhưng lần này thì
chúng tha cho, cuối cùng chúng nói, rồi phóng ngựa đi. Hai chiếc mũ sắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.